“Con đã nghe hết rồi?” Khuất phu nhân hỏi.
Tiết Vãn Thiền khẽ gật đầu.
Khuất phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Con yên tâm, có cô mẫu ở đây, tuyệt đối không để biểu ca con cưới kẻ khác!”
“Cô mẫu…” Tiết Vãn Thiền nhẹ nhàng xoa cánh tay bà, “Xin hãy nghe Vãn Thiền một lời.”
Giọng nói dịu dàng của Tiết Vãn Thiền vang lên trong gian phòng yên tĩnh, mang theo một sức thuyết phục kỳ lạ, khiến lòng người dịu lại.
“Ngườii đừng đối xử cứng rắn với biểu ca như vậy.”
Khuất phu nhân nhướn mày: “Ta cứng rắn? Chẳng lẽ con không nghe thấy biểu ca con đã nói gì sao?”
Tiết Vãn Thiền mím môi, nhẹ nhàng nháy mắt, vừa trêu vừa nói: “Nghe thấy rồi ạ, nên mới nói hai người đúng là mẫu tử ruột, tính cách đều cứng cỏi như nhau.”
Khuất phu nhân không biết bị lời nào chạm đến, thoáng ngây người.
Tiết Vãn Thiền nhìn sắc mặt của bà, nhẹ nhàng thăm dò: “Cô mẫu, Vãn Thiền xin người, đừng ép biểu ca cưới con nữa.”
Khuất phu nhân hoàn hồn, trừng mắt nhìn nàng: “Con nói thế là sao? Chẳng lẽ con cũng không muốn gả nữa?”
Tiết Vãn Thiền khẽ cúi đầu, giọng nói chân thành và nhỏ nhẹ như cầu xin: “Dĩ nhiên là muốn…”
Khuất phu nhân nhìn dáng vẻ yếu ớt đáng yêu như mèo con của nàng, lửa giận cũng tiêu tan không ít, bật cười: “Con, tiểu cô nương này, đã muốn, sao còn nói những lời như vậy.”
Đôi mắt to đen láy của Tiết Vãn Thiền như sáng lên: “Cô mẫu, trong lòng biểu ca đã có người khác. Lúc này người ép buộc huynh ấy cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-lang-xuan-thieu-thuyen-truong-thieu-dao/387348/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.