Khi Kiều An nhìn thấy đơn hàng của Chu Hoan là lúc cô đang chuẩn bị xách túi đi đến nhà Hứa Nụ. Nhìn đồng hồ, còn chưa đến 5 giờ, cô lại bỏ túi xách xuống, chờ Tiểu Triệu đóng gói đồ xong, dù sao cũng tiện đường tới nhà Chu Hoan.
Mặc dù biết Chu Hoan ở nhà Phó Cảnh Tri, nhưng mà, cô gái này lại chính là khách quen của tiệm cô, hầu như tuần nào cũng đặt đồ.
Kiều An xách theo túi đồ, nhắn tin trên Wechat cho Sở Mịch.
Điềm Điềm: [Hôm nay Tần Triệu đến cửa hàng tìm.]
Cô với Sở Mịch bình thường cũng không giấu nhau bất cứ điều gì, vừa nãy Tần Triệu tới tiệm, tâm tình cô lúc đó thật sự không tốt, bây giờ bình tĩnh lại rồi, nghĩ vẫn nên nói với cô bạn thân của cô chuyện này.
Quả nhiên, Sở Mịch trực tiếp gọi lại cho cô, một tràng mắng chửi vang lên: "Mẹ kiếp! Mẹ nó chứ anh ta vẫn còn dám đến tìm cậu sao? Thế nào? Anh ta về chưa? Cậu chờ đấy, tớ tới liền!"
Kiều An cười rộ lên, bị Sở Mịch nghe được, quả thực muốn tức điên lên: "Kiều An, cậu thử cười lần nữa xem."
"Không cần tới, cậu cho rằng tớ là đứa trẻ mới lên ba sao? Dù sao cũng chỉ muốn bày tỏ lòng thành thôi, anh ta muốn đến cửa tiệm tớ để tiêu sài, vậy tớ xin nhận!" Kiều An đi đến chỗ đỗ xe, vừa mở cửa vừa nói: "Mua càng nhiều tớ càng vui, tiền bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, tớ cũng không phải là con ngốc!"
Sở Mịch nhẹ nhàng thở ra: "Tớ còn không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vua-van-co-chut-ngot/2422116/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.