Hạ thần y? Mẹ của bé mà là thần y? Nếu mẹ của bé mà thật sự là thần y thì sao còn có thể bị người ta hạ thuốc? Còn bi thảm đến nỗi ngay cả cha của bé là ai cũng không biết?
Tiểu Phàm vô cùng khinh thường, mặc dù bé rất yêu mẫu thân, rất thương mẫu thân, nhưng riêng chuyện này thì bé vẫn cảm thấy khinh thường mẫu thân, chẳng qua là. . . .aizz. . . . thật không có cách nào khác, ai bảo bé là do mẫu thân sinh ra cơ chứ? Bởi vậy bé cũng không thể nào ghét bỏ mẫu thân được.
“Con là. . . . .con trai của nàng ấy?” Cuối cùng thì Ân Dã Thần cũng đã khôi phục lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Phàm, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi được một câu, giọng nói trầm thấp giống như vừa trải qua một trận đè nén cực kỳ khổ sở, trái tim như đang bị ai đó bóp nghẹn.
“Đúng vậy!” Tiểu Phàm gật đầu thật mạnh, sau đó cười ngọt ngào, ngây ngô nói: “Tam ca cũng biết mẫu thân sao? Không ngờ Tiểu Phàm lại có nhiều người thân như vậy, Tiểu Phàm còn tưởng rằng, ngoại trừ mẫu thân và sư phụ thì cũng chẳng còn ai khác nữa chứ.”
Bàn tay của Ân Dã Thần khẽ siết chặt, trong lòng bỗng dưng đau nhói, đứa bé này. . . . thật sự là con trai của nàng ấy sao?
Chợt nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên tái nhợt, cái đêm bảy năm về trước kia . . . . . .
Lúc nàng trúng xuân dược.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1702620/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.