"Hoàng huynh đừng khách sáo với ta." Phù Diệp vừa nói vừa cởi giày leo lên long sàng.
Phù Diệp xoa bóp đầu cho hoàng đế một lúc, hoàng đế dựa vào người hắn, tóc của cả hai đan xen vào nhau như mạng nhện.
Xong xuôi, hắn lại châm cứu cho Phù Hoàng.
Bệnh đau đầu của Phù Hoàng khó chữa khỏi hẳn, những gì hắn làm được chỉ là giảm bớt cơn đau mà thôi.
Phù Diệp lòng đầy ưu tư.
Phù Hoàng thấy sắc mặt hắn u ám, liền nói: "Đã đỡ nhiều rồi."
Phù Diệp gật đầu: "Hoàng huynh nên nghỉ sớm."
Nói xong, hắn lại đi đốt hương thuốc.
Làn khói trắng sữa phun ra từ miệng con lân, tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng. Phù Hoàng nằm trên long sàng, thấy Phù Diệp lại đến gần kéo chăn lên cho mình.
Lúc này, hắn xõa tóc, mặc nội y, trông thân mật như thể chuẩn bị cùng hoàng đế chung giường.
Khi mọi việc xong xuôi, Phù Diệp vẫn không đi, chỉ nói: "Hoàng huynh đừng lo cho đệ, lát nữa đệ sẽ về."
Tần nội giám trải một tấm đệm mềm dưới sàn, Phù Diệp ngồi lên đó bên cạnh long sàng để làm bạn với hoàng đế.
Phù Hoàng nằm thẫn thờ một lúc rồi bảo hắn: "Lên đây."
Phù Diệp đáp: "Thần đệ ngồi đây được rồi."
Phù Hoàng im lặng.
Hắn hiểu rõ tính cách của hoàng đế, rất cứng đầu, rất... cha già.
Thế là hắn đành leo lên.
Dù sao long sàng cũng rộng, ngủ hai người vẫn dư dả.
Nhưng Phù Diệp không nằm xuống, chỉ ngồi bên cạnh. Phù Hoàng không ép nữa, cũng không dám, chỉ kéo chăn che chân cho hắn.
Phù Diệp lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-gia-mao-cong-tu-vu-ca/2708390/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.