Trở về chính điện, Dương Lục gặp ngay Hạ Hạ.
Chàng vẫn không từ bỏ tiếp tục hỏi:
-Hạ Hạ, Nhược Lam của ta đâu?
Khuôn mặt Hạ Hạ trong phút chốc thay đổi.
Nàng ngơ ngác:
-Hoàng thượng, trong triều đình của chúng ta có ai tên Nhược Lam đâu ạ.
Câu trả lời như xét đánh ngang tai Dương Lục.
Rõ ràng mới hôm qua mọi thứ vẫn còn rất bình thường, Ái Nhược Lam còn cười nói với chàng vậy mà sao bây giờ nàng lại biến mất không dấu vết như này?
-Không...không đúng.
Ngươi nói dối.
Đây không phải là sự thật.
Thấy biểu hiện của Dương Lục vô cùng khác thường.
Hạ Hạ có chút bối rối liền vẫy gọi Lộ Cảnh Vũ cách đó không xa.
Lộ Cảnh Vũ nhận được tín hiệu vội vàng chạy tới đỡ lấy Dương Lục.
Buổi tối, vì quá mệt mỏi mà Dương Lục đã ngủ thiếp đi trên bàn.
Trong giấc mơ, chàng đã thấy Ái Nhược Lam.
Dường như nàng biết được rằng ngày hôm nay không có nàng, Dương Lục đã đau đớn và khổ sở ra sao.
Vừa nhìn thấy Ái Nhược Lam, chàng vội lao đến ôm chặt lấy nàng.
Nhìn người mình yêu cuối cùng cũng xuất hiện, Dương Lục không kìm được cảm xúc mà bật khóc như một đứa trẻ.
Chàng thật sự rất nhớ Ái Nhược Lam nhưng lại không thể tìm được nàng.
Lau những giọt nước mắt ở trên má Dương Lục, Ái Nhược Lam vỗ về, an ủi chàng:
-Nín nào! Thiếp vẫn ở đây mà, sao chàng lại khóc?
Dương Lục khóc nhiều đến mức không thể nói thành lời, chỉ còn có những tiếng nấc cụt.
Ái Nhược Lam bật cười đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-ta-trung-sinh-la-de-yeu-ngai/1235437/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.