May mà mượn được con ngựa khác chứ ngồi lên con ngựa điên lúc nãy chắc không thấy được bình minh.Tôi phóng như bay đến hang động đón Bánh bao nhỏ, lo cho em ấy quá
- Lam Ninh: Đợi tỷ nhé!
Tại hoàng cung
- Hoàng thượng: Đằng Cảnh, khanh xem xét tình hình trong cung và phủ của khanh bao nhiêu người bị thương, canh giữ phòng giam cẩn thận tên phản tặc đó trốn thoát.
- Đằng Cảnh: Vâng thưa hoàng huynh, huynh đi nghỉ ngơi đi!
- Hoàng thương: Ưm vất vả cho đệ rồi!!!
Hoàng hậu chạy nhanh đến chỗ hoàng thượng mặt mày tái nhợt:
- Hoàng hậu: Hoàng thượng, Minh nhi đâu mất rồi, con thiếp không thấy nữa??? Lúc nãy tình cảnh hỗn loạn thiếp kêu con núp sau thư phòng nhưng giờ không có ở đó, hay là bị người ta bắt đi rồi???
Hoàng thượng nhẹ nhàng lại đỡ hoàng hậu đang khóc nức nỡ, không giữ nổi bình tĩnh mà quỳ sụp xuống đất, tay chân lạnh ngắt
- Hoàng thượng: Nàng bình tĩnh trẫm sẽ tìm Minh nhi cho nàng!
- Đằng Cảnh: Người đâu lục soát tất cả mọi nơi tìm thái tử, không được bỏ qua bất kì ngõ ngách nào!
Rất nhiều binh lính được điều động làm nhiệm vụ tìm thái tử, áp giải những kẻ tạo phản vào nhà lao.
Chạy cả buổi trời cung tới cái hang này, đi vào đây đường dốc hiểm trở với một người tay ngang như tôi đâu dám mạo hiểm đi bộ cho lành. Tới trước cửa hang đã thấy Bánh bao nhỏ ngồi ngay cửa đợi, vừa thấy tôi em ấy chạy ra ôm chặt lấy eo, may mà không bị lạnh.
- Bánh bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/1437112/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.