Liên tiếp mấy ngày, thời tiết sáng sủa, mặt trời ấm áp, chiếu ở trên thân, ấm áp, tâm tình cũng thoải mái cực kỳ.
Trong rừng phong sau hồ Nguyệt Lượng, Lăng Tuyết Mạn thoải mái đi dạo, sau đó thở dài một tiếng.
Ngây ngô nhàm chán, muốn ra cửa, không chỉ có quản gia sống chết khuyên bảo không cho, đêm qua, Tình nhân cũng không cho nàng ra phủ, nói là không thái bình, hắn đang bận, không điều được thủ hạ bảo vệ nàng, muốn nàng ngoan ngoãn ở trong Vương phủ.
Đá bóng ngán, đọc sách ngán, bàn đu dây bị phá, thêu hoa cũng không có hứng thú, chơi cờ không biết, đánh đàn không biết, nàng còn có thể làm cái gì?
Lăng Tuyết Mạn nhàm chán dạo một vòng, đột nhiên "A!" hét to một tiếng!
"Vương phi, ngài sao vậy?" Xuân Đường dè dặt hỏi.
"Nhàm chán! Chán nản! Tịch mịch!" Lăng Tuyết Mạn oán giận không thôi.
Nói xong, đạp lên chiếc lá phong rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang "rột roạt", nghe thấy, nhấc váy lên, cố ý dẫm xuống một cước nữa, đi về phía trước, nghe thanh âm không ngừng phát ra, ngây ngô cười khanh khách.
Xuân Đường Thu Nguyệt liếc nhau, cười hiểu ý.
Phía sau, một tiếng bước chân nhẹ nhàng dần dần truyền vào trong tai, Lăng Tuyết Mạn đang thoải mái vui vẻ, vẫn chưa nghe được, hai tròng mắt vẫn kiếm lá phong dưới chân, vui vẻ cười.
Xuân Đường Thu Nguyệt quay đầu lại, nhìn người mới đến, biểu tình cứng đờ, không dám hiển lộ quá nhiều, vội cúi đầu quỳ xuống, chưa kịp mở miệng thỉnh an, người mới đến liền khoát tay, ý bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-vuong-phi-muon-cuoi-them-nguoi-khac/1889960/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.