Ánh mắt Phượng Thất bỗng nhiên bắt đầu tĩnh mịch, lẳng lặng nhìn Trác Diệp, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “A? Trác cô nương muốn cuộc sống như thế nào?”
Trác Diệp biết Phượng Thất đang lảng tránh vấn đề của mình, cũng không muốn dây dưa thêm, nàng biết rõ nếu thân phận của bọn họ đúng như nàng phỏng đoán, bọn họ có thể hoài nghi nàng là mật thám, bọn họ sẽ còn tiếp tục điều tra nàng, tùy tiện thôi, nàng không sợ bọn họ tra, cho dù bọn họ có tra đến tất thảy thời không của đất nước này cũng không có thể tra nổi cái gì. Điều bây giờ nàng có thể làm chỉ có thể là nghĩ biện pháp chờ tới nhà kia, về sau chờ đợi thời cơ bỏ đi.
Cuộc sống kiểu gì sao? Trác Diệp nhìn ra phía xa một màu cỏ xanh, cười nhạt nói: “Nhân lúc còn trẻ, đi xa nhiều nơi, du lịch danh sơn thắng cảnh, lĩnh hội phong tục của con người ở các nơi khác, đợi tới khi mệt mỏi, lựa chọn một nơi mà mình yêu thích, đặt mua hai gian phòng nhỏ, mỗi ngày lại trồng hoa nuôi vịt, đọc sách uống trà, lặng lẽ qua nửa đời sau…”
Nhưng để làm được những điều này, điều kiện tiên quyết là phải có tiền! Lông mày Trác Diệp cau lại, xem ra đầu tiên phải nghĩ cách kiếm tiền đã…
Đôi mắt sáng trong của Phượng Thất nhìn Trác Diệp: “Thì ra cô nương hướng tới cuộc sống nhàn rỗi như tung bay theo chiều gió, nghe thôi đã cảm thấy rấtt thích, khiến cho người ta đều muốn hướng tới, chỉ là…” Phượng Thất thoáng dừng lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-xau-tinh-vuong-phi-tinh-quai/81118/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.