Lưu Chu đi vào, hỏi:
Vừa rồi ta đàn khúc gì?
Lưu Chu nói:
Tiểu thư mới đàn khúc Sơn Cao mà! Nhưng lần này đàn có vẻ lạ, hôm nay nghe xong không biết sao trong lòng rất chua xót
Lòng tôi chợt lạnh, nửa ngày mới nói: Đi lấy đàn hương đi
“Tiểu thư phiền lòng sao?"
Tôi liếc mắt nhìn cô ấy, nói: Ta mệt rồi, đi ngủ đây.
Tôi nằm ở trêи giường trằn trọc, không ngủ được. Đàn hương, dùng để an thần. Tôi biết, tôi có thể nào không lo lắng cơ chứ? Sơn chi cao, nguyệt xuất tiểu. Nguyệt chỉ tiểu, hà kiều kiều. Ngã hữu sở tư tại viễn đạo. Nhất nhật bất kiến hề, ngã tâm tiễu tiễu
(Nghĩa là: núi cao trăng lên nhỏ, trăng nhỏ sao lại sáng thế kia. Thương nhớ ta gửi trêи đường xa. Một ngày không gặp, trong lòng không yên)
Tiếng đàn bộc lộ lòng người, đúng là lòng tôi có đăm chiêu, một ngày không gặp trong lòng không bỏ được sao? Chuyện này đối với tôi nguy hiểm đáng sợ dường nào!
Hắn ta Thanh Hà vương, tôi là Hoàn quý nhân, không có khả năng xuất hiện cùng nhau. Cho dù tôi là quý nhân vô sủng. Tôi hiểu rằng, từ sau khi tôi được ghi tên trong Vân Ý Điện, cả đời này tôi là người của Hoàng thượng. Nhưng tôi lại bận tâm đến đệ của Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì chỉ có tôi là người thiệt thòi. Tôi Hô xoay người theo trêи giường ngồi dậy, lẳng lặng nhìn ngọn đuốc phát ánh sáng lờ mờ. Âm thầm nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, nếu thấy hắn thì tôi sẽ giữ khoảng cách với hắn.
Từ lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-hau-nu-tuong-cung/1062705/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.