Tiểu Thúy vội kéo ống tay áo ông ta, chạy về phía Tây viện. Đồng thời, cùng lúc đó, nàng ta từ trong miệng Vương đại phu mà biết được một tin tức động trời, “Hạ Quán Linh ở Đông viện đã mang thai!”
Nàng ta ~~(╯﹏╰)b.
Tốc độ chạy của Tiểu Thúy chậm hẳn lại, nàng ta quay đầu nhìn về phía Vương đại phu, vẻ mặt tha thiết nói, “Vương đại phu, ông và lão gia nhà chúng tôi đã quen biết lâu như vậy, có khi nào đây chỉ là một truyện cười không?”
Vương đại phu lau mồ hôi hột, chân thành đáp: “Quả thật… không phải.”
Tiểu Thúy cứng người lại năm giây, rối rắm nghĩ đến cô tiểu thư vẫn đang nằm bẹp trên giường của mình, thở dài sườn sượt, sau đó lại khẩn cấp kéo Vương đại phu vào phòng Dung Tú.
Cái gọi là khuê nữ cổ đại, chính là được nuôi dạy trong khuê phòng không biết đến ai, cho nên để đại phu xem bệnh cũng là chuyện rất phiền phức. Dung Tú câm nín trốn sau mành che, thầm mắng cái quy củ này. Vương đại phu bắt mạch cho cô, lại dặn dò vài câu, rồi đi kê phương thuốc.
Tiểu Thúy thật vất vả nghẹn đến khi Vương đại phu đi rồi, mới nói tin tức động trời kia cho Dung Tú. Mặt Dung Tú run lên một chút, rồi lại kéo chăn, rúc cả người vào trong chăn.
Tiểu Thúy vất vả lắm mới nghe ngóng được tin tức động trời như vậy, kết quả tiểu thư nhà mình lại chẳng thèm tin. Nàng ta giậm mạnh chân, nhăn mày chớp mắt nói, “Tiểu thư, tóm lại là người có nghe thấy không đấy?”
Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ngo-nghich/178836/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.