Cha con họ lúc này đều mang những suy tính riêng. Diêu Trọng Hòa mong muốn lấy lòng con gái, từ đó thông qua nàng để thiết lập quan hệ với con rể là Ngụy Vương, hy vọng sau này Ngụy Vương có thể hỗ trợ trên con đường quan lộ của mình.
Dù không mong cầu gì hơn, chỉ cần với địa vị hiện tại trong triều và ảnh hưởng trước mặt Hoàng Thượng. Nếu Ngụy Vương có thể nói giúp đôi lời, có thể giúp ông tiến xa thêm một hai năm.
Trong khi đó, Diêu Phẩm Nhàn lại muốn nhận được giá trị thọ mệnh, kéo dài tuổi thọ.
từ người thân Diêu gia.
Hiện tại, nàng đã tích lũy đủ giá trị sức khỏe, thân thể đã đạt trạng thái tốt nhất. Việc tiếp theo cần làm là cố gắng kéo dài tuổi thọ của mình.
Hiện tại, Tiểu Ngũ đã mở ra chức năng "kéo dài tuổi thọ" cho nàng. Nếu không tranh thủ thời gian để tích lũy điểm thọ mệnh, theo như cuốn "Nhất Phẩm Kiều Nghiên" đã viết, nàng chỉ còn chưa đến hai năm tuổi thọ.
Vì vậy, việc cấp bách đối với nàng lúc này là tích lũy giá trị thọ mệnh.
Mười năm, tám năm không chê ít, năm mươi, sáu mươi năm cũng không ngại nhiều.
Tóm lại, càng nhiều càng tốt.
Tuổi thọ của người khác là do trời định. Còn nàng sống được bao lâu, phải dựa vào chính mình nỗ lực.
Trước đây, nàng đã từng mâu thuẫn với phụ thân và lão thái thái, không muốn và cũng không có ý định chủ động bước vào cửa Diêu gia. Không đến của Diêu gia, mà lão thái thái và Diêu Phẩm Nghiên lại bị Thái hậu cấm không cho đến vương phủ, không thể gặp mặt, nàng tự nhiên không thể tiếp tục nhận được giá trị thọ mệnh từ họ.
Rõ ràng, hiện tại người có thể giúp nàng nhanh chóng đạt được giá trị thọ mệnh chính là người Diêu gia
Họ đối với nàng có hận thù, oán trách, ghen ghét. Chỉ cần có thể gặp mặt họ, có lẽ không cần nàng cố ý làm gì, chỉ cần để họ nhìn thấy nàng sống tốt, nàng cũng có thể nhận được giá trị thọ mệnh.
Ban đầu còn có chút lo lắng, giờ lại thành vui mừng, phụ thân nàng tự mình mang cơ hội này đến trước mặt nàng.
Nhận được thiệp mời từ phụ thân, cũng coi như là một cơ hội.
Vì vậy, Diêu Phẩm Nhàn nói với phu quân: "Nếu ngày đó Vương gia rảnh rỗi, không bằng cùng thiếp đến đó? Nếu trong quân bận rộn, không rảnh, cũng không sao, đến lúc đó thiếp một mình trở về cũng được."
Dù Diêu Phẩm Nhàn đã cố gắng kiềm chế niềm vui trước mặt phu quân, nhưng nét cười ẩn hiện nơi đuôi lông mày, khóe mắt vẫn không qua được mắt Ngụy Vương.
Xem ra, nhận được thiệp mời từ Diêu gia, vương phi dường như rất vui vẻ.
Chẳng lẽ, nàng ở nhà mẹ đẻ không được yêu thương nhiều năm, giờ chỉ cần được phụ thân Diêu đại nhân quan tâm một chút, đã có thể vui mừng như vậy sao?
Được thiên vị thì không lo lắng. Không được thiên vị thì lo được lo mất.
Nhưng dù Ngụy Vương có suy đoán như vậy, lại cảm thấy không đúng lắm. Nếu vương phi thực sự để ý đến người Diêu gia như vậy, ngày đó ở quán trà Xuân Hỉ, nàng đã không tranh chấp với phụ thân một cách hợp tình hợp lý như thế.
Nàng hẳn là sẽ ủy khuất đến rơi lệ.
Nhưng nàng không có.
Không chỉ lúc đó không có, sau khi trở về cũng không có.
Hắn không biết vương phi có phải khi hắn không thấy thì lén rơi lệ, hay thực sự không để tâm, không coi đó là chuyện quan trọng.
Nàng ngày đó nói với phụ thân cũng là thật lòng, nàng muốn từ bỏ Diêu gia, ngược lại nâng đỡ nhàngoại tổ Bùi gia.
Tâm tư của vương phi hắn không đoán được, nàng không chủ động nói, hắn cũng không tiện hỏi trực tiếp
Nếu nàng không muốn bị người khác biết tâm sự, hắn làm vậy, ngược lại khiến nàng càng khó xử.
Có thể lần đó nàng khóc trước mặt hắn, từ đó để lại bóng ma. Giờ hắn muốn can thiệp vào chuyện của nàng, cũng phải suy nghĩ kỹ.
Không dám quá trực tiếp, mọi việc chỉ có thể vòng vo.
"Ngày đó Bổn vương có rảnh, đến lúc đó nàng và ta mang theo Khang An cùng đi." Theo lời nàng, trong hai lựa chọn nàng đưa ra, chọn một, luôn không sai.
***
Rất nhanh đã đến ngày mười sáu, sáng sớm, Diêu lão thái thái đã rời giường, sau đó trực tiếp đến sân của Diêu Phẩm Nghiên.
Hiện tại dù đã vào thu, nhưng ban ngày vẫn còn dài. Trời sớm đã sáng, Diêu Phẩm Nghiên không ngủ được, nên cũng dậy sớm.
Nàng ta đã rửa mặt chải đầu xong, lúc này đang yên lặng ngồi dùng bữa sáng.
Lão thái thái đến gần, thấy nàng ta trang điểm mộc mạc qua loa, liền sốt ruột buông lời trách cứ: “Tổ mẫu biết trong lòng con ấm ức, tâm tình không vui. Nhưng nếu con thật sự vì một lần thất thế mà gục ngã, vậy chẳng phải là trúng kế người ta rồi sao?”
Ánh mắt lão thái thái mang theo thương xót lẫn giận dỗi, giọng nói dần trở nên nghiêm khắc: “Tuổi con còn trẻ, sao lại không chịu trang điểm tươm tất, không chịu mặc lấy xiêm y rạng rỡ? Chẳng lẽ con thật sự muốn sống ẩn thân trong am, cạo tóc làm cô tử* mà bỏ lỡ cả đời?”
*Cô tử: ni cô, người tu hành nữ.
Bà ta khẽ thở dài, trong lòng thương cháu nhưng cũng hận nàng ta không biết tự vươn lên.
Chưa gặp phong ba, nàng ta đã vội vàng sụp đổ thế này.
Nếu nàng ta có được nửa phần tâm cơ như Nhị cô nương, sao đến nỗi bị Nhị cô nương tính kế đến mức này?
Diêu Phẩm Nghiên biết hôm nay phu thê Ngụy Vương sẽ trở về phủ dùng bữa đoàn viên, mà thiệp mời lại do chính phụ thân - Diêu Trọng Hòa - tự tay viết gửi đi, bởi vậy trong lòng chẳng vui vẻ gì. Hôm nay là ngày một nhà đoàn tụ, còn nàng ta — người bị loại ra ngoài - đâu có tâm trạng ngồi cùng mâm?
Vì thế, nàng ta chẳng thèm sửa soạn gì nhiều, chỉ đơn giản ăn mặc rồi ngồi dùng bữa riêng.
Hôm nay nàng ta trông chẳng khác gì ngày thường ở trong nhà - thanh đạm, chẳng điểm trang, chẳng phấn son. Dù gì cũng chẳng ra ngoài, trang điểm đẹp để làm gì?
Thấy lão thái thái bước vào, nàng ta vẫn đứng lên hành lễ như lễ nghi yêu cầu, nhưng trong lòng lại chẳng buồn nghe lời dạy. Còn thầm oán trách phụ thân, nhưng lại dồn hết nỗi giận sang tổ mẫu - người đang đứng trước mặt nàng ta
Nhớ lại hôm trước bị Nhị cô nương bày mưu tính kế, khiến nàng ta mất hết mặt mũi trong phủ Vương gia, trước cả Thái hậu và Quý phi.
Phụ thân cùng tổ mẫu đều biết rõ nàng ta và Nhị cô nương là kẻ không đội trời chung. Vậy mà hôm nay, vẫn chọn hy sinh nàng ta để lấy lòng con bé ấy.
“Nếu đã như vậy… Vậy các người muốn ta phải làm gì nữa đây?”
Nàng ta mím môi, đôi mắt u uẩn: “Nghiên Nhi mệnh tiện, chẳng xứng xiêm y đẹp đẽ. Những bộ váy áo lộng lẫy ấy, ta nào dám khoác lên người.”
Giọng nàng ta lúc này lạnh như băng, chẳng còn chút ngọt ngào mềm mỏng ngày thường: “Tổ mẫu đã để Nghiên Nhi sống quạnh quẽ một mình thế này, nay còn tới tìm ta làm gì?”
Lão thái thái nghe vậy, vành mắt liền đỏ hoe.
“Phụ thân con làm vậy, vốn cũng vì đại cục, vì danh tiếng của cả nhà. Tổ mẫu hiểu con hận, hiểu con giận, nhưng con dù hận ai, oán ai… cũng không thể đánh mất hy vọng sống mỗi ngày.”
“Từ ngày ấy con trở về, cứ nhốt mình trong phòng, chẳng buồn ra cửa, ngày ngày chỉ ăn vài món đơn sơ như quả thủy (*nước quả/rau luộc). Vậy khác gì cô tử nơi chùa am nữa đâu?”
Nghe thế, Diêu Phẩm Nghiên đột ngột bật khóc: “Vậy thì để ta làm cô tử đi! Ngày mai ta sẽ cạo tóc, lên núi nương nhờ cửa Phật!”
“Con tuyệt đối không được nói bậy!” Lão thái thái sắc mặt thay đổi, giọng đầy nghiêm nghị.
“Con làm vậy, chẳng khác nào đúng ý người khác. Con tưởng cuộc sống thanh tu nơi núi cao thanh vắng là tốt đẹp sao? Con vẫn còn ở chốn hồng trần, lòng còn vướng bụi trần, nơi ấy nào có chỗ dung thân cho con?”
Bà ta lại dịu giọng, khuyên nhủ: “Nếu chỉ vì giận phụ thân mà buông xuôi, vậy thì không đáng chút nào. Nếu hắn thật có lòng với Nhị cô nương, đã chẳng lạnh nhạt bỏ mặc nàng ta suốt hai mươi năm. Nay hắn phải hạ mình, cũng chỉ vì lợi ích lớn lao hơn.”
“Con đừng trách oan phụ thân. Tất cả hắn làm, đều là vì Diêu gia và vì con.”
“Mau đi rửa mặt, thay một bộ đồ tươi sáng. Hôm nay là ngày đoàn viên, con không thể tránh mặt. Tránh rồi chẳng khác gì cúi đầu nhận thua.”
Lão thái thái nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng ta: “Nhị cô nương chẳng qua là một con cờ. Còn con, mới là bảo ngọc trên tay cả nhà.”
“Lấy lòng Nhị cô nương, chỉ vì con cờ này chưa chịu nghe lời. Nhưng bảo vật, vẫn là con.”
Lời tổ mẫu như nước ấm thấm vào tim, khiến lòng Diêu Phẩm Nghiên dần dịu lại. Nghĩ đến hơn hai mươi năm phụ thân vẫn yêu thương mình, còn với Nhị cô nương thì lạnh nhạt xa cách, nàng ta cũng bắt đầu thấy bản thân mình có phần hồ đồ.
“Nghiên Nhi… biết sai rồi.”
Nàng cúi đầu nói nhỏ.
Lão thái thái lúc này mới mỉm cười nhẹ nhõm: “Biết phụ thân con có nỗi khổ là được rồi.”
Rồi lại thúc giục: “Còn không mau đi trang điểm thay y phục? Hôm nay là ngày đoàn tụ, nếu con không đi, chẳng phải càng khiến người ta được đà lấn tới hay sao?”
“Nhớ ăn mặc thật rực rỡ, con vốn hợp kiểu đó nhất.”
Ánh mắt bà ta lấp lánh ánh sáng mưu tính, không giấu nổi mong mỏi.
Diêu Phẩm Nghiên từ nhỏ đã xinh đẹp rực rỡ, vốn dĩ hợp với kiểu trang điểm kiều diễm, sắc sảo. Dù nàng ta có khoác vẻ đoan trang đến đâu, cũng không thể giấu nổi vẻ đẹp trời sinh ấy. Vậy nên mỗi lần ra mặt, nàng ta luôn biết cách khiến mọi thứ xung quanh phải lu mờ.
Thế nhưng hôm nay, nàng lại bị Diêu Phẩm Nhàn vượt mặt.
Hôm ấy, vì muốn phối hợp cùng trâm Vương gia tặng, Diêu Phẩm Nhàn đã thử cách trang điểm rực rỡ. Không ngờ lại cực kỳ hợp, khiến người ta liếc nhìn liền không thể rời mắt.
Thấy hiệu quả bất ngờ ấy, hôm nay nàng ta về nhà mẹ đẻ, lại một lần nữa chọn phong cách đó. Dĩ nhiên, trên đầu vẫn là chiếc trâm mà Vương gia đích thân tặng.
Diêu Phẩm Nghiên cùng người nhà Diêu gia ra tận cửa đón tiếp Vương phủ. Khi xe ngựa dừng lại, nàng ta vừa liếc mắt đã thấy Diêu Phẩm Nhàn bước xuống.
Khuôn mặt nàng ta lập tức lạnh đi.
Chưa từng thấy Nhị cô nương trang điểm kiểu ấy, trước giờ nàng luôn một vẻ đoan trang hiền hậu, chẳng mấy nổi bật. Đẹp thì cũng có, nhưng là vẻ đẹp nhạt nhòa.
Nàng ta từng nghĩ người kia chẳng hợp kiểu rực rỡ. Nào ngờ hôm nay thấy tận mắt, lòng nàng ta không khỏi thừa nhận: "Thật sự rất đẹp."
Thậm chí… còn đẹp hơn cả nàng ta.
Nàng ta từng là người có danh vọng, có sắc, nay lại trở thành kẻ tay trắng. Trong khi Nhị cô nương có tất cả: phu quân tôn quý, địa vị vững chắc, hậu thuẫn từ Thái hậu lẫn Quý phi trong cung.
Còn nàng ta thì sao?
Chẳng còn gì cả.
Đã quá hai mươi tuổi, danh tiếng tiêu tan, bị cấm túc, rơi vào tình cảnh thê lương.
Dù có sống lại một đời, nàng ta cũng không thể lật ngược ván cờ.
Hay là… nàng ta đã quá mềm yếu, quá khoan dung?
Tổ mẫu nói đúng. Nàng ta do dự, chần chừ, sợ tổn hại người khác, cuối cùng chỉ tự làm tổn thương chính mình.
[Đinh — Thọ mệnh +2 tháng]
Trước đây mỗi khi tích lũy “khỏe mạnh giá trị”, nàng được cộng thêm từng điểm. Giờ tới phần “giá trị thọ mệnh”, mỗi điểm lại quy ra tháng.
Lần này có thêm hai tháng… cũng là vì Vương gia mà ra.
Về điều đó, Diêu Phẩm Nhàn hết sức vừa lòng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.