Cơn giận trút ra xong, Diêu Phẩm Nghiên dần dần lấy lại bình tĩnh.
Diêu Phẩm Nghiên Nhìn đám nha hoàn còn đang quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt hoang mang không biết chuyện gì, nàng lạnh giọng ra lệnh: “Chuyện hôm nay, không ai được phép hé ra nửa lời khỏi sân này. Nếu ta phát hiện có kẻ dám ra ngoài nói năng linh tinh, đừng trách ta không nể tình!”
“V… vâng, nô tỳ hiểu rõ.”
Đám nha hoàn sớm đã bị dọa cho hồn phi phách tán, lập tức đồng loạt cúi rạp, răm rắp đồng thanh hứa hẹn.
Diêu Phẩm Nghiên nghĩ ngợi giây lát, rồi lạnh nhạt bổ sung: “Cả chỗ lão gia và lão thái thái, cũng không được nói nửa câu.”
Thật ra, nhị phòng với tam phòng đối nàng ta thế nào, nàng ta không để tâm lắm, dù sao cũng là thân thích cách một tầng, quan hệ vốn chẳng mấy thân thiết.
Nhưng điều khiến nàng ta thật sự lạnh lòng, chính là ngay tại gia yến, trước bao nhiêu ánh mắt, nhị phòng và tam phòng ra mặt tâng bốc Diêu Phẩm Nhàn mà dẫm lên nàng ta. Vậy mà phụ thân và tổ mẫu, hai người nàng từng cho là chỗ dựa lớn nhất lại im lặng như tờ, không nói một lời bênh vực.
Điều đó khiến nàng ta thất vọng đến cùng cực.
Tuy nàng ta hiểu, có lẽ phụ thân cũng có nỗi khó xử, trong lòng cũng thật lòng thương nàng.
Nhưng rồi sao chứ? Nhưng tủi thân nàng ta phải chịu, vẫn là thật.
Hôm nay ông có thể nhắm mắt làm ngơ, ngày mai cũng sẽ như thế.
Một khi đã chọn im lặng, thì lần sau, lần sau nữa… nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ta-khong-muon-lam/2742083/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.