🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thật ra, Diêu Phẩm Nhàn cũng đoán được, khi Hoàng hậu đang bệnh, Thục phi nhất định sẽ lại tìm cớ tới gây rối.

Nhưng nàng không ngờ, Thục phi lại đến nhanh đến thế.

Cứ như thể... bệnh là khỏi ngay lập tức.

Mạnh Uyển Thấm thì lại vô cùng hoảng loạn, nàng ấy vừa hận, vừa sợ Thục phi.

Hận vì Thục phi đã đoạt đi tất cả những gì lẽ ra thuộc về cô mẫu nàng ấy, lại sợ vì cô mẫu còn đang bệnh, nếu Thục phi lại tới quấy phá, rất có thể sẽ khiến bệnh tình thêm trầm trọng.

Diêu Phẩm Nhàn bình tĩnh hơn nhiều. Nàng nhẹ nhàng vỗ tay thiếu nữ an ủi, rồi nói: “Ngươi vào nội thất ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương đi. Nương nương vừa mới ngủ được một chút, đừng để bị đánh thức. Chuyện bên ngoài... để ta đối phó.”

Mạnh Uyển Thấm đã bắt đầu tin tưởng ỷ lại nàng, qua những ngày ở chung, biết nàng trầm ổn, không dễ bị lay chuyển.

“Đa tạ Ngụy vương phi tẩu tẩu.” Nàng ấy cúi đầu cảm kích.

Chỉ cần có người có thể ngăn cản Thục phi, nàng ấy đã yên tâm hơn phân nửa.

Diêu Phẩm Nhàn cũng không nói lời dư thừa, đợi Mạnh Uyển Thấm đi vào, nàng lập tức xoay người bước ra ngoài.

Bên ngoài lúc này, cung nhân Khôn Ninh Cung ai nấy đều căm ghét, thẳng mặt chắn Thục phi và thị nữ bên ngoài, không cho bước vào nửa bước.

Thục phi sắc mặt xanh xao, trông có vẻ yếu ớt. Thân thể bà ta vốn mảnh mai, lúc này lại càng hiện rõ vẻ mềm yếu lay động trong gió, nhìn qua khiến người ta dễ sinh lòng thương xót.

Chỉ tiếc... người đối diện nàng không phải là nam nhân.

Diêu Phẩm Nhàn mỉm cười, tao nhã bước qua bậc cửa, đi thẳng tới trước mặt Thục phi. Nàng thi lễ đơn giản, rồi giọng đầy nghi hoặc mà vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Bên này đang náo cái gì thế? Sao nhìn qua giống như sắp đánh nhau đến nơi rồi?”

Thục phi hiện tại không ưa gì Diêu Phẩm Nhàn, thậm chí còn căm ghét.

Bà ta biết rõ, vị Ngụy vương phi này, mặc dù bây giờ thân phận cao quý, căn bản không để bà ta vào mắt.

Đã sớm không còn tâm mượn sức gì nữa. Thấy Diêu Phẩm Nhàn hỏi, bà ta chỉ dịu dàng cất giọng:

“Nghe nói Hoàng hậu nương nương lâm bệnh, bổn cung đến thăm nương nương.”

Diêu Phẩm Nhàn cười nhạt, đáp lời: “Mấy ngày trước còn nghe nói Thục phi nương nương cũng đang bệnh mà, thiếp đang định tìm thời gian qua Trường Xuân Cung thăm hỏi đây. Không ngờ... nương nương hồi phục nhanh như vậy.”

Lời của nàng không nói thẳng, nhưng ai hiểu chuyện đều rõ, nàng đang mỉa mai Thục phi giả bệnh tranh sủng.

Diêu Phẩm Nhàn biết Thục phi tính tình thù dai, nhỏ nhen, ai có ơn phải trả, ai có thù nhất định báo.

Ngay từ sáng hôm đó, khi Diêu Phẩm Nhàn chọn đứng về phía Hoàng hậu mà cự tuyệt làm thân với bà ta, bà ta đã ghi hận trong lòng.

Mà đã bị hận rồi, Diêu Phẩm Nhàn cũng chẳng bận tâm nữa. Thục phi có hận thêm một chút, nàng cũng không sao cả.

Nàng làm vậy, một là giúp Hoàng hậu giải vây trong lúc yếu thế, hai là muốn nhân cơ hội giữa Hoàng hậu và Thục phi mà kiếm chút điểm phúc thọ cho bản thân. Nếu Thục phi đã không ưa nàng, thì nàng khiến đối phương càng thêm ghét cũng chẳng sao.

Trong lòng Thục phi thầm khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ yếu ớt đáng thương. 

Bà ta dịu giọng nói: “Đa tạ Ngụy vương phi quan tâm, bổn cung thân thể không đáng ngại, vẫn là Hoàng hậu nương nương quan trọng hơn. Dù bản thân đang bệnh, cũng không dám làm lỡ chuyện thỉnh an. Nay vừa đỡ hơn một chút đã lập tức đến thỉnh an.”

Diêu Phẩm Nhàn vẫn mỉm cười nhã nhặn, đoan trang nói: “Thục phi nương nương thật có lòng. Chỉ là Hoàng hậu nương nương vừa mới chợp mắt, ngài đến lúc này… thực sự không được khéo cho lắm.” Nàng vẫn giữ vẻ tự nhiên, nhẹ giọng đề nghị: “Không bằng hôm nay ngài quay về trước, đợi Hoàng hậu tỉnh lại, ta sẽ thay ngài chuyển lời. Nói rằng ngài đã đến thăm bệnh, nương nương nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng này. Như thế vừa tránh quấy rầy lại không uổng một phen thành tâm.”

Nhưng Thục phi cố chấp, hoàn toàn không có ý định rời đi. Ngữ khí ôn hòa nhưng ý tứ rõ ràng: “Làm phiền Ngụy vương phi có lòng tốt. Chỉ là đã đến để thăm bệnh, lại chưa được thấy người bệnh thì làm sao yên tâm mà rời đi? Bổn cung không dám quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, chỉ nguyện chờ nơi này, đợi nương nương tỉnh dậy rồi sẽ vào thỉnh an cũng chưa muộn.”

Diêu Phẩm Nhàn biết Thục phi vốn là người khó dây vào, đã không hy vọng đối phương dễ dàng rút lui thì cũng chẳng ngại mà bồi tiếp đến cùng. Nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn lên bầu trời chói chang rồi thản nhiên nói: “Giữa trưa nắng thế này, nếu ngài cứ đứng chờ ở đây mà không tránh nắng, lỡ như thân thể có chuyện gì thì Hoàng hậu nương nương e là lại phải chịu trách nhiệm rồi.” Giọng tuy dịu dàng nhưng câu chữ lại đầy ẩn ý.

Thục phi không nói gì thêm, chỉ khẽ cúi người, chẳng khác nào diễn lại vở cũ, trực tiếp quỳ xuống giữa sân.

Diêu Phẩm Nhàn trông thấy, chỉ cười nhẹ một tiếng, hoàn toàn không hề bối rối. Nàng quay người sai người mang ghế mây và dù trúc ra, còn căn dặn kỹ lưỡng: “Đi lấy một cây dù che nắng mang ra đây.” Đám cung nhân Khôn Ninh Cung nghe lệnh, thấy Ngụy vương phi thần sắc ung dung, tựa như đã có sẵn đối sách, bèn vội vàng thi hành.

Không lâu sau, ghế mây được đặt ở phía sau Thục phi, còn cây dù thì được đưa đến tay cung nữ của Trường Xuân Cung. Thế nhưng đám người của Thục phi cũng là hạng không dễ khiến, cung nữ kia chẳng thèm vươn tay tiếp lấy cây dù, như thể không nghe thấy gì.

Chuyện này vốn đã nằm trong dự đoán của Diêu Phẩm Nhàn, nàng liền nhẹ nhàng lên tiếng: “Phỉ Thúy cô cô, nếu vị cô cô bên Trường Xuân Cung này không muốn hầu hạ chủ tử mình, ngươi ủy khuất một chút, thay nàng bung dù che nắng cho Thục phi nương nương vậy.”

Phỉ Thúy tuy không cam lòng, trong lòng hận đến mức muốn cào nát mặt Thục phi, nhưng vẫn hiểu thời thế không cho phép bộc lộ tức giận. Nghe lệnh, nàng chỉ đành thuận theo: “Vâng, nô tỳ sẽ thay Thục phi nương nương bung dù che nắng.” Vừa nói, vừa đưa cây dù lên che trên đầu Thục phi, vẻ mặt tuy không tình nguyện, nhưng động tác vẫn đâu vào đấy.

Lúc này, cung nữ đi theo Thục phi đã bắt đầu luống cuống. Bởi vì tình huống trước mắt hoàn toàn khác với những gì các nàng toan tính. Trong chốc lát nữa thôi, Hoàng Thượng hẳn sẽ đến. Nếu để người nhìn thấy cung nữ Khôn Ninh Cung bung dù cho Thục phi, chứ không phải người của Trường Xuân Cung, thì cho dù nàng có trăm miệng cũng không biện hộ nổi.

Cung nữ kia muốn quay sang hỏi chủ tử đối sách, nhưng giữa nàng và Thục phi còn cách Ngụy vương phi một đoạn, dù có lòng cũng lực bất tòng tâm.

Bên này, Diêu Phẩm Nhàn thấy Thục phi làm như không nhìn thấy ghế mây phía sau, cứ cố chấp quỳ giữa sân, nàng bèn cúi người, dịu dàng khuyên nhủ: “Thục phi nương nương, nơi này nắng gắt, thân thể ngài lại yếu, chẳng nên làm khổ mình như vậy. Nếu đã nhất quyết ở lại chờ, thì cũng không cần quỳ nơi đất nóng. Ngài nhìn xem, phía sau đã có ghế, chi bằng ngồi tạm một lát.”

Nhưng Thục phi vẫn nhắm mắt làm ngơ, không mảy may phản ứng.

Khuyên vài lời không có hiệu quả, Diêu Phẩm Nhàn cũng chẳng nói thêm. Nếu Thục phi muốn chờ, nàng sẵn sàng cùng chờ. Nàng cũng muốn xem, chủ tớ các nàng định giở trò gì.

Đột nhiên, cung nữ Trường Xuân Cung như hóa điên, vừa xô đẩy người của Khôn Ninh Cung, vừa cao giọng oán trách: “Nương nương nhà ta vì lòng tốt đến thăm bệnh, thế mà các ngươi lại đối xử như vậy! Nương nương tâm địa hiền lương, nghe tin Hoàng hậu nương nương nhiễm bệnh, liền bất chấp thân mình còn yếu, khăng khăng muốn đến thăm. Kết quả các ngươi lại không cho vào, để người giữa trưa nắng chang chang mà phơi nắng! Các ngươi… các ngươi là muốn ép chết Thục phi nương nương hay sao?!”

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Diêu Phẩm Nhàn thoáng ngây người, nhưng nàng lập tức tỉnh táo lại. Rõ ràng, trước giờ bọn họ cố nhịn là để chờ khoảnh khắc này, khi Hoàng Thượng xuất hiện, thì mới bắt đầu làm loạn.

Nghĩ đến đây, Diêu Phẩm Nhàn liền đoán, chắc chắn trước khi đến, Thục phi đã sớm sai người truyền tin đến Cần Chính điện, báo rằng mình sẽ đến thăm bệnh Hoàng hậu. Nếu Hoàng Thượng lo lắng, tất nhiên sẽ đến xem tận mắt.

Và khi ấy, bọn họ sẽ diễn một vở kịch lớn, khiến Hoàng Thượng tận mắt chứng kiến.

Quả nhiên, Thục phi đột nhiên đứng dậy, nắm tay Phỉ Thúy khóc ròng: “Là ta sai, là ta khiến Hoàng hậu nương nương bệnh nặng. Vì vậy ta đến đây xin tội. Nếu nương nương không muốn gặp ta, ta nguyện quỳ nơi này chờ đợi. Chỉ xin... xin cho ta được nhìn thấy nương nương một lần, đừng đuổi ta đi.”

Bà ta vẫn ôm lấy tay Phỉ Thúy, nhưng Phỉ Thúy chán ghét ra mặt, lập tức hất tay ra. Nàng cố gắng tránh, mà Thục phi liền thuận thế ngã ra phía sau.

Ngay lúc ấy, Diêu Phẩm Nhàn, đã sớm nhìn ra mưu đồ, liền nhân lúc hỗn loạn, bất ngờ túm lấy tay cung nữ Trường Xuân Cung, ấn mạnh lên bụng mình. Ngay khi Thục phi còn đang ngã, thì nàng đã nhanh chóng ngã xuống trước một bước.

“Ngụy vương phi nương nương!” Một đám cung nữ Khôn Ninh Cung lập tức hô hoán thất thanh.

Diêu Phẩm Nhàn nằm trên đất, trông như bị thương rất nặng. Dù chưa hôn mê, nàng vẫn ôm chặt bụng, không thể ngồi dậy nổi.

Cung nữ Trường Xuân Cung bị dọa đến thất thần, liên tục kêu lên: “Không phải ta! Không phải ta làm! Ta không làm gì cả!”

Thục phi cũng ngẩn người, đứng đờ tại chỗ, dường như quên mất chính mình cũng phải diễn tiếp màn “ngã xuống”.

Ngay lúc này, Hoàng Thượng đã bước tới.

Phỉ Thúy không biết Diêu Phẩm Nhàn đang diễn, hoảng sợ bật khóc: “Hoàng Thượng, xin cho nô tỳ đi mời ngự y. Ngụy vương phi ngã nặng quá, nô tỳ sợ nàng bị thương nghiêm trọng!”

Hoàng Thượng sa sầm nét mặt, trầm giọng: “Còn không mau đi!”

“Dạ!” Phỉ Thúy lập tức bò dậy, xoay người chạy vội ra ngoài.

Diêu Phẩm Nhàn cố gắng gượng dậy để hành lễ, nhưng Hoàng Thượng đã ngăn lại: “Ngụy vương phi miễn lễ.” Rồi quay sang căn dặn cung nhân: “Đỡ nàng vào điện nghỉ ngơi.”

“Tạ Hoàng Thượng…” Giọng nàng yếu ớt như muỗi kêu, gương mặt đầy vẻ đau đớn.

Đợi đến khi đám cung nữ dìu Diêu Phẩm Nhàn vào trong, Hoàng Thượng mới quay sang nhìn Thục phi và cung nữ Trường Xuân Cung, ánh mắt sâu xa khó lường. Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt bảo: “Vào đi.” 

Sau đó dẫn đầu bước vào trong điện.

Thục phi lúc này đã thực sự sợ hãi. Kế hoạch vốn định gây chú ý, cuối cùng lại bị người ta thuận tay diễn lại trò, xoay chuyển tình thế một cách hoàn hảo.

Chưa bao giờ bà ta cảm thấy thất sủng lại gần đến như thế.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận Diêu Phẩm Nhàn đến tận xương tủy.

Còn Diêu Phẩm Nhàn, vừa được đỡ ngồi xuống chưa bao lâu, bên tai liền vang lên một tiếng “đinh”, rồi một giọng nói trong trẻo vang lên:

[Chúc mừng chủ nhân, giá trị thọ mệnh +5 tháng.]

Nàng mừng như điên trong lòng!

Công lược Hoàng hậu và Thục phi vốn không giống người thường. Cảm xúc của hai người này, dù là yêu thích hay chán ghét, chỉ cần đủ mạnh, đều có thể giúp nàng tăng thọ.

Lần này Thục phi tặng nàng hẳn 5 tháng thọ mệnh, đủ biết trong lòng bà ta căm hận cỡ nào.

Diêu Phẩm Nhàn cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ôm bụng, tỏ vẻ đau đớn tột cùng, không chịu buông tay.

Ngay khi Phỉ Thúy đi gọi ngự y, một tiểu cung nữ khác đã lặng lẽ rời khỏi Khôn Ninh Cung, chạy về Từ Ninh cung báo cho Thái hậu.

Vì vậy, khi Thái y đến nơi, Thái hậu cũng tức giận kéo đến. 

Hoàng hậu lúc này đã sớm bị đánh thức. Chuyện bên ngoài, Mạnh Uyển Thấm cũng không thể giấu được nữa, đành đem mọi việc xảy ra kể lại đầu đuôi.

Nghe xong, Hoàng hậu tức đến phát run, muốn gượng dậy xuống giường, nhưng Mạnh Uyển Thấm vội ngăn lại.

“Cô mẫu, thân thể ngài còn chưa hồi phục, lúc này tuyệt đối không thể ra ngoài. Chương thái y đã dặn rồi, ngài phải giữ tâm tĩnh khí hòa, tuyệt đối không thể lại tức giận, càng không được xúc động. Nếu ngài ra đó, nhìn thấy những người kia, chỉ sợ bệnh lại tái phát.”

Mạnh Uyển Thấm dù sao tuổi còn nhỏ, gặp loại chuyện đấu đá chốn hậu cung thế này, nhất thời cũng luống cuống, chỉ cảm thấy khó lòng xoay sở.

Hoàng hậu tức giận nói: “Con tiện nhân kia lại dám đến Khôn Ninh Cung ta giương oai. Giờ Hoàng Thượng cũng đang ở đây, không biết chừng bà ta đã khóc lóc thảm thiết trước mặt người đến thành cái bộ dạng gì rồi. Hoàng Thượng tai không nghe rõ, mắt chẳng tường, tất nhiên lại chỉ nghe lời phiến diện từ ả!”

Bà lại nói: “Nếu bổn cung ngay cả Ngụy vương phi cũng không bảo vệ nổi, thì tức chết mất! Đừng ngăn nữa, mau đỡ bổn cung dậy!”

Mạnh Uyển Thấm thấy sắp không ngăn được, thì bên ngoài có một cung nữ bước vội vào.

Người này không phải người của Khôn Ninh Cung, nhưng Hoàng hậu nhận ra, chính là cung nữ thân cận bên cạnh Thái hậu.

Cung nữ kia hành lễ rồi nói:

“Thái hậu nương nương sai nô tỳ đến truyền lời cho Hoàng hậu nương nương, nói rằng đã có lão nhân gia người ở đây, nương nương cứ an tâm tĩnh dưỡng là được.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.