🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhưng Diêu Trọng Hòa xưa nay vốn chẳng có mối quan hệ thân thiết gì với Hậu cung. Nếu giờ tự nhiên đến tìm, vừa khiến người ta nghi ngờ, lại dễ bị cho là quá nịnh nọt lấy lòng.

Theo ông hiểu, Hoàng hậu là người điềm tĩnh, không phải kiểu dễ xiêu lòng vì những hành động lỗ mãng, càng không thích ai cứ tâng bốc, nịnh nọt quá mức. Cho nên, nếu muốn chuyện này diễn ra suôn sẻ, ông không thể tự mình ra mặt được.

Đang suy nghĩ, Diêu Trọng Hòa chợt nhớ đến tình hình trong cung hiện giờ: chỉ vì có Thục phi mà mối quan hệ giữa Hoàng đế và Hoàng hậu nhiều năm nay lạnh nhạt.

Hoàng hậu ghen vì Thục phi được sủng ái, lại mang nỗi buồn tủi vì bị Hoàng đế không quan tâm suốt bao nhiêu năm. Nếu giờ chuyện này do chính Hoàng đế đứng ra nhắc đến, có lẽ Hoàng hậu sẽ cảm động vì sự quan tâm hiếm hoi ấy, và từ đó cũng nhìn cha con ông với con mắt khác hơn một chút.

Sau một hồi suy nghĩ, Diêu Trọng Hòa nói: “Con cứ ở lại đây chờ cha, cha sẽ vào gặp Hoàng Thượng trước.”

Diêu Phẩm Nghiên hơi đảo mắt, sau đó mỉm cười đồng ý. Việc này nếu có thể để Hoàng Thượng đích thân biết đến, thì tất nhiên là càng tốt.

Nàng ta nói: “Vậy con chờ tin tốt từ phụ thân.”

Lúc này, trong lòng nàng không giấu nổi sự hưng phấn, cứ như có luồng khí vui sướng cuộn trào không ngớt.

Trên đường đi đến ngự trướng, Diêu Trọng Hòa vẫn luôn suy nghĩ xem lát nữa phải mở miệng thế nào mới thỏa đáng. Nghĩ tới nghĩ lui, ông vẫn cảm thấy cứ nói thẳng ra là tốt nhất.

Vì vậy, sau khi đến nơi, ông không vòng vo mà trực tiếp lên tiếng: “Hoàng Thượng, thần có việc muốn bẩm tấu.”

Mùa săn đã gần kết thúc, các cuộc thi săn gay cấn cũng đã kết thúc. Lúc này Hoàng thượng đang rảnh rỗi, vừa dùng xong bữa sáng, đang ngồi trong trướng nhàn nhã đọc sách.

Nghe tiếng người vào bẩm, Hoàng thượng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn từ sau trang sách, sau đó lại cúi xuống, tiếp tục đọc, chỉ thản nhiên hỏi: “Diêu ái khanh, có chuyện gì vậy?”

Lúc này Diêu Trọng Hòa mới mở lời:

“Thần có một trưởng nữ, trước đây từng gả đến Tề gia ở Nhuận Châu. Khi còn ở đó, con bé tình cờ biết được một phương thuốc bí truyền, chuyên dùng để trị chứng đau đầu. Hồi đó, trong Tề gia có một vị phu nhân, cứ đến mùa thu đông là căn bệnh đau đầu tái phát, đau đến mức sống không bằng chết. Nhưng từ khi dùng phương thuốc ấy, kê đơn bốc thuốc theo đúng cách, dần dần thì khỏi hẳn. Vừa rồi, trưởng nữ của thần tình cờ nghe được rằng Hoàng hậu nương nương cũng mắc chứng đau đầu, hơn nữa cũng hay tái phát vào thu đông, nên con bé mới có ý muốn dâng phương thuốc này lên.”

Bệnh đau đầu của Hoàng hậu không phải chuyện mới, cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Bao năm qua, các thái y trong Thái Y Viện ra sức điều trị, nhưng vẫn chẳng thấy khá lên là bao. Mỗi lần bệnh tái phát, Hoàng hậu đều kiệt sức, chỉ có thể nằm tĩnh dưỡng trong trướng, không còn tinh thần gì cả.

Nếu cha con Diêu gia thực sự có được phương thuốc bí truyền, mà lại dùng được, thì để Hoàng hậu thử một lần cũng không sao.

Nghĩ vậy, Hoàng Thượng hỏi: “Phương thuốc đâu?”

Thấy Hoàng thượng đã quan tâm, Diêu Trọng Hòa vội đáp: “Thần vừa nhận được tin, mừng rỡ quá nên không đợi được mà đến bẩm báo trước với Hoàng thượng. Phương thuốc đó... nữ nhi thần đã ghi nhớ trong lòng, trước khi thần rời đi, đã dặn nó nhanh chóng viết ra.”

Hoàng Thượng không phải không hiểu cha con Diêu gia đang có ý lấy lòng hậu cung, nhưng nếu đã có thể lấy lòng đúng lúc đúng chỗ thì ngài cũng không định so đo làm gì.

Nghĩ vậy, Hoàng thượng gập sách lại, đứng dậy, nói: “Vậy cha con ngươi theo trẫm, cùng đến doanh trướng của Hoàng hậu.”

Tuy Đế hậu đã lâu không gặp mặt, nhưng trước đây dù có cãi vã, thì vẫn còn lúc giảng hòa. Còn lần này, sau nhiều lần lời qua tiếng lại, đôi bên đều đã giữ khoảng cách suốt hơn một tháng.

Hoàng hậu vốn có tính kiêu ngạo, tự cho mình không làm gì sai, đương nhiên không đời nào chịu là người chủ động cúi đầu trước. Còn Hoàng Thượng thì là vua một nước, là thiên tử chí cao vô thượng, lòng tự tôn không cho phép ngài làm điều đó trước.

Vì vậy, dù khi trước ở trong hoàng cung, hay hiện tại cùng ở trên thảo nguyên săn bắn, cả hai bên đều như ngầm hiểu với nhau, ai cũng chẳng buồn để ý đến ai.

Nhưng Hoàng Thượng hiển nhiên không muốn tình trạng căng thẳng này cứ kéo dài mãi. Cho nên việc cha con Diêu gia đưa phương thuốc này đến, trong mắt ngài, có lẽ cũng xem như là một cái cớ và là một cái bậc thang để đi xuống, để dịu bớt mối quan hệ đang giằng co với Hoàng hậu.

Diêu Trọng Hòa biết mình đang được trao cơ hội, liền lập tức vui vẻ đồng ý, vội vàng đứng dậy xin lui.

Hoàng Thượng ngẫm nghĩ giây lát, rồi gọi Diêu Trọng Hòa lại, dặn ông lát nữa trực tiếp mang theo phương thuốc đến doanh trướng của Hoàng hậu. Sau khi Diêu Trọng Hòa rời đi, Hoàng Thượng mới thong thả chỉnh trang lại dung nhan, tự mình đi trước một bước đến trướng của Hoàng hậu.

Lúc ấy Hoàng hậu vừa mới trở về doanh trướng. Vì lúc nãy ra ngoài đi dạo, nên người còn đổ chút mồ hôi. Bà đang sai Phỉ Thúy lau mồ hôi giúp mình.

Hoàng hậu ngồi trên ghế, hơi thở vẫn còn hơi dốc, nhưng gương mặt lại rõ ràng mang theo ý cười.

“Không biết có phải hôm qua được Ngụy vương phi xoa bóp giúp hay không.” Bà khẽ nói: “Mà hôm nay bổn cung thấy người nhẹ nhõm, đầu óc thanh tỉnh, chẳng còn cảm giác mệt mỏi như mọi ngày nữa. Ngược lại thấy tinh thần tốt hẳn.”

Phỉ Thúy vừa dùng khăn mềm lau mồ hôi trên trán và mặt bà, vừa cười đáp: “Hẳn là do Ngụy vương phi xoa bóp giúp ngài, nên tối qua mới ngủ ngon một giấc. Lại thêm sáng nay ra ngoài dạo một vòng, nên lúc này mới thấy khoan khoái như vậy.”

Hoàng hậu đang vui, lại hỏi: “Nếu tối nay bổn cung lại gọi nàng đến, ngươi thấy có ổn không? Nhân lúc còn đang ở khu săn, gặp mặt tiện hơn, bổn cung muốn thử thêm vài lần. Đợi về cung rồi, e là sẽ không tiện nữa.”

Phỉ Thúy cười nói: “Nô tỳ thấy, Ngụy vương phi chắc chắn sẽ đồng ý. Không bằng... đến chập tối nô tỳ giúp ngài đi hỏi một tiếng?”

Hoàng hậu khẽ lắc đầu: “Nếu ngươi đi hỏi, nàng nhất định sẽ đến. Nhưng làm thế chẳng khác nào ép người ta vì thân phận mà phải vâng lời. Ngươi đừng vội, để bổn cung suy nghĩ thêm.”

Phỉ Thúy vội cúi đầu: “Nô tỳ hiểu rồi, sẽ nhớ kỹ lời ngài.”

Đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng vang lên giọng của cung nữ đang thỉnh an: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng”

Hoàng Thượng đến? Cả Hoàng hậu và Phỉ Thúy đều sững người, hoàn toàn không lường trước được chuyện này.

Phỉ Thúy nhất thời hoảng hốt, rõ ràng là trở tay không kịp. Nhưng nàng nhanh chóng quay sang nhìn chủ tử của mình, lại thấy Hoàng hậu lúc này vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí có phần lạnh nhạt.

Dường như những nụ cười rạng rỡ trên mặt bà khi nãy… chỉ là giả vờ mà thôi.

Từ sau chuyện liên quan đến Thục phi trong cung lần trước, quan hệ giữa Hoàng hậu và Hoàng Thượng lại càng căng thẳng hơn. Từ đó đến nay, bà không còn chủ động tìm gặp Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng cũng không bước chân đến Khôn Ninh Cung thêm lần nào.

Kể cả lần này ra ngoại ô săn bắn, đã bảy tám ngày trôi qua, cả hai như có sự ngầm hiểu với nhau, hoàn toàn không ai chủ động nhắc đến ai.

Phỉ Thúy vốn tưởng rằng, mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Hoàng Thượng sẽ cứ thế giằng co, tiếp tục chiến tranh lạnh như vậy thêm một thời gian nữa. Không ngờ, đúng vào lúc chẳng ai ngờ tới, Hoàng Thượng lại đột nhiên tìm đến.

Trong lúc Phỉ Thúy vẫn đang trôi theo dòng suy nghĩ ấy, bên ngoài, Hoàng Thượng đã bước vào, vén rèm đi thẳng vào trong trướng.

Hoàng Hậu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không đứng dậy đón tiếp ngay.

Phỉ Thúy thấy vậy, vội vàng cúi người, bước tới bên cạnh Hoàng hậu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương nương, để nô tỳ đỡ người đứng dậy.”

Lúc này Hoàng hậu mới đặt tay lên tay Phỉ Thúy, từ tốn đứng lên, xoay người hướng về phía Hoàng Thượng hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”

“Hoàng hậu miễn lễ.” Hoàng Thượng khẽ nâng tay ra hiệu, rồi tự mình đi đến ngồi vào ghế chủ vị. Đợi hắn ngồi yên, Hoàng hậu mới thong thả ngồi xuống lại.

Hoàng Thượng nhìn bà, mở lời: “Bệnh đau đầu của Hoàng hậu… mấy ngày nay có tái phát không?”

“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm. Thần thiếp đã đỡ hơn nhiều rồi.” Hoàng hậu trả lời, giọng điệu vẫn bình thản, không mấy mặn mà.

Hoàng Thượng tất nhiên cũng nhìn ra thái độ ấy, liền không quanh co, nói thẳng vào chủ ý mình đến lần này.

“Mới rồi, Đại lý Tự khanh Diêu đại nhân có đến gặp trẫm. Ông ấy nói trưởng nữ của mình từng tình cờ tìm được một phương thuốc gia truyền, chuyên trị bệnh đau đầu. Trước kia ở nhà chồng, nàng từng thấy có người dùng qua, hiệu quả rất rõ rệt. Nay nghe nói Hoàng hậu cũng có bệnh cũ tái phát vào mùa thu đông, nên muốn dâng phương thuốc này lên.”

“Trẫm nghĩ, bệnh đau đầu đã khiến Hoàng hậu chịu khổ nhiều năm, nếu thật sự có một bài thuốc có thể chữa dứt điểm, thì cũng đáng để thử một lần.”

Tuy Ngụy vương phi cũng là nữ nhi của Diêu gia, nhưng Hoàng Thượng không hề nhắc đến nàng, hiển nhiên phương thuốc này không phải do nàng dâng lên.

Huống hồ, nếu đúng là Ngụy vương phi thực sự có được phương thuốc hay như vậy, thì nàng đã sớm đích thân mang đến trình cho Hoàng hậu rồi, chứ đâu cần phải đi đường vòng, còn phải mượn tay Hoàng Thượng làm trung gian.

Mà vốn dĩ  Hoàng hậu chẳng ưa gì kiểu người hay vòng vo, mưu tính. Vậy nên dù Diêu gia cha con còn chưa đến, trong lòng bà đã chẳng có chút thiện cảm nào.

“Chứng đau đầu của thần thiếp, đến cả ngự y trong cung cũng chưa từng dám vỗ ngực đảm bảo là có thuốc gì có thể trị tận gốc, thế mà cha con bọn họ lại mạnh miệng dám nói như vậy. Huống chi, thần thiếp là người, không phải là vật thí nghiệm gì, Hoàng Thượng cũng đừng nghĩ lấy thuốc linh tinh mà đem thần thiếp ra thử.”

Nghe đến đây, Hoàng Thượng cau mày lại, nói: “Trẫm mang ý tốt đến đây, cũng là vì lo lắng cho sức khỏe của Hoàng hậu. Vậy mà lời Hoàng hậu nói ra lại như thể trẫm đang có mưu đồ gì xấu xa. Trẫm đâu có bảo nàng tùy tiện dùng thuốc đâu? Chẳng phải chỉ cần gọi Chương thái y tới xem qua phương thuốc, là biết được thật giả thế nào rồi sao?”

Nói đến đây, Hoàng Thượng cũng không đợi Hoàng hậu đáp lại, liền ra lệnh cho người bên cạnh đi truyền Chương thái y đến.

Thấy vậy, Hoàng hậu không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi tại chỗ. Mà Hoàng Thượng cũng chỉ liếc mắt nhìn bà một cái, rồi cũng không mở miệng thêm lời nào.

Chẳng bao lâu sau, Diêu đại nhân và trưởng nữ của ông ta đã đến nơi. Hoàng Thượng lập tức cho truyền cả hai người vào trướng.

Diêu Trọng Hòa thì Hoàng hậu từng gặp rồi, nhưng người con gái đứng sau ông ta là trưởng nữ Diêu gia, hôm nay là lần đầu bà nhìn thấy.

Cũng là nữ nhi nhà họ Diêu, trong lòng Hoàng hậu không tránh khỏi đem Diêu Phẩm Nghiên ra so sánh với Diêu Phẩm Nhàn.

Trưởng nữ Diêu gia tuy cũng là người xinh đẹp, nhan sắc nổi bật, nhưng trong mắt Hoàng hậu, nàng ta vẫn không thể so với Ngụy vương phi vừa đoan trang, dịu dàng, lại toát ra khí chất tự nhiên, phóng khoáng. So với Ngụy vương phi, vị đại cô nương này của Diêu gia lại mang theo một vẻ gượng gạo, cứng nhắc, làm người ta có cảm giác không được thoải mái.

Từng lời nói, từng cử chỉ đều như đang gắng gượng để tỏ ra chỉn chu, nhưng rốt cuộc lại khiến người khác thấy giả tạo, thiếu tự nhiên.

Trong lòng đã sớm có kết luận như vậy, Hoàng hậu liền thu ánh mắt đánh giá lại, không thèm nhìn nữa.

Không buồn giả vờ khách sáo, Hoàng hậu thẳng thắn mở lời: “Ngụy vương phi cũng là người Diêu gia các ngươi, nếu thật sự muốn gặp bổn cung, sao ngươi không nói với Ngụy vương phi một tiếng, để nàng đưa ngươi đến? Hà tất phải vòng vo như thế, còn làm kinh động cả Hoàng Thượng?”

Mấy câu nói của Hoàng hậu đã chĩa thẳng vào điểm yếu, khiến Diêu Phẩm Nghiên cứng họng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ nàng ta lại nói thẳng là quan hệ giữa mình và Ngụy vương phi không tốt?

Hay phải thừa nhận rằng mình sợ Ngụy vương phi tranh công nên không dám nói?

Những lời đó… dĩ nhiên đều không thể nói ra.

Muốn kiếm một lý do nghe hợp tình hợp lý, lại không khiến mình mất mặt thì... tiếc thay, nàng ta nhất thời không nghĩ ra được. Đành đứng ngây ra tại chỗ, lúng túng không nói nổi một lời.

May mà Diêu Trọng Hòa nhanh trí bước lên đỡ lời thay: “Hồi bẩm nương nương. Việc này là tiểu nữ nói với thần trước, còn chưa kịp nói với Ngụy vương phi nương nương. Cũng bởi vì thần quá nóng lòng, nghe nói có phương thuốc tốt như thế, liền nghĩ phải trình lên cho nương nương ngay, không dám chậm trễ. Cho nên trong lúc vội vàng hồ đồ, cũng chưa nghĩ tới việc thông qua Ngụy vương điện hạ và Ngụy vương phi, mà trực tiếp đến bẩm báo với Hoàng Thượng.”

Thấy phụ thân giúp mình giải vây, Diêu Phẩm Nghiên trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Hoàng hậu liếc nhìn hai cha con một cái, rồi khẽ cười: “Thì ra là thế, cũng coi như các ngươi có lòng. Tấm lòng này, bổn cung xin nhận. Chỉ là... về phương thuốc kia có dùng được hay không, bổn cung vẫn phải chờ nghe ý kiến từ Thái y đã.”

Diêu Trọng Hòa liền cúi người thi lễ, kính cẩn đáp: “Đó là đương nhiên. Nương nương ngọc thể tôn quý, đâu thể tùy tiện dùng bất cứ loại thuốc gì lên người được. Việc nên làm lúc này, là để ngự y xem kỹ phương thuốc, chắc chắn không có vấn đề gì, mới dám trình nương nương dùng thử.”

Diêu Trọng Hòa là Đại Lý Tự Khanh, vốn dĩ xảo quyệt, Hoàng hậu cũng không phải là người thích ông ta. Tuy vậy, vì ông ta là phụ thân của Ngụy vương phi, Hoàng hậu cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ im lặng và làm như không thấy, bảo ông ta ngồi xuống nói chuyện.

Diêu Phẩm Nghiên thì không được mời ngồi, chỉ có thể đứng cạnh phụ thân. Lúc này, trong lòng nàng ta cảm thấy một chút khó chịu.

Vì sự việc không diễn ra như nàng ta tưởng. Hoàng hậu dường như cũng không thật sự vui mừng lắm.

Nàng ta nghĩ rằng, khi Hoàng hậu biết được có một phương thuốc hay như thế, hẳn sẽ rất vui mừng.

Rất nhanh, Chương Thái Y đã đến. Sau khi xem kỹ phương thuốc, ông ta nghiêm túc trả lời Hoàng Thượng và Hoàng hậu: “Phương thuốc này quả thực có thể dùng để trị đau đầu.”

Diêu gia cha con nghe đến đây, cũng mừng rỡ. Nhưng ngay lập tức, Chương Thái Y lại nói một câu: “Chỉ là…”

“Chỉ là sao?” Thánh Thượng cảm thấy tò mò, thấy Chương Thái Y có vẻ muốn nói mà lại thôi, liền vội vàng hỏi.

Chương Thái Y lúc này mới giải thích: “Thần sẽ nói thẳng. Các vị dược trong phương thuốc này kết hợp với nhau, hiệu quả rất mạnh, nếu dùng qua một vài lần, có thể giảm đau đầu một cách rất hiệu quả. Tuy nhiên, lượng dược trong đó quá lớn, thậm chí vượt qua mức cơ thể người có thể chịu đựng, dẫn đến tổn hại cho sức khỏe.”

“Dùng lâu dài, dù đầu không đau nữa, nhưng cơ thể sẽ gặp phải bệnh khác. Cuối cùng, khả năng còn ảnh hưởng đến tuổi thọ.”

“Cái gì?” Hoàng Thượng kinh ngạc, ngay lập tức tăng giọng, nhìn về phía Diêu gia cha con mà hỏi: “Sao lại như vậy?”

Khi Chương Thái Y giải thích về phương thuốc, cha con Diêu gia đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, càng nghe càng hoảng sợ. Lúc này, thấy Hoàng Thượng có vẻ trách móc, hai người sợ hãi vội quỳ xuống.

Diêu Phẩm Nghiên vẫn không dám lên tiếng.

Diêu Trọng Hòa thì vội vàng cúi đầu: “Thần có tội, là lỗi của thần.” Ông ta lại tiếp: “Chúng thần chỉ muốn Hoàng hậu nương nương nhanh chóng khỏi bệnh, không nghĩ đến lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.”

Hoàng hậu không phản ứng quá mạnh mẽ, vốn dĩ nàng cũng chẳng đặt nhiều kỳ vọng vào cái gọi là bí phương này.

Hoàng hậu không nói gì thêm, bà cũng không trách móc cha con Diêu gia. Nhân cơ hội này, bà quay sang hỏi Chương Thái Y: “Hôm qua Ngụy vương phi giúp bổn cung xoa bóp vai cổ, cả đêm qua bổn cung ngủ thật sự rất sâu. Khi thần thức tỉnh, cảm thấy tinh thần rất tốt. Ngụy vương phi nói, phương pháp xoa bóp này là từ một quyển cổ y thư mà nàng tìm được. Bổn cung muốn hỏi Chương Thái Y, liệu phương pháp xoa bóp này có thể giúp giảm bớt bệnh đau đầu của bổn cung hay không?”

Chương Thái Y vội vàng trả lời: “Nương nương, bệnh đau đầu của ngài, cần phải điều trị từ từ, kiêng kỵ nóng vội. Phương pháp xoa bóp này có từ lâu, nếu người xoa bóp có tay nghề tốt, không chỉ có thể giúp giảm bớt đau đầu, mà còn có lợi cho các bộ phận khác trên cơ thể nương nương.”

“Nói như vậy, bổn cung có thể yên tâm sử dụng phương pháp này sao?” Hoàng hậu mỉm cười hỏi.

Chương Thái Y lại nói: “Đúng vậy, nương nương có thể yên tâm.”

Hoàng hậu nghe vậy, lại nhìn về phía cha con Diêu gia đang quỳ trên đất, nét cười trên mặt vẫn chưa tắt.

“Các ngươi đứng lên đi, không cần phải quỳ.” Hoàng hậu tiếp tục” “Nể mặt Ngụy vương phi, bổn cung cũng tin rằng các ngươi thực sự có ý tốt. Cho nên, bổn cung cũng không truy cứu nữa. Hai người các ngươi có thể lui xuống.”

Cha con Diêu gia lúc này thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Hoàng hậu không truy cứu trách nhiệm, Hoàng Thượng cũng không có ý kiến gì thêm, hai người vội vàng cáo từ lui ra.

“Đa tạ Hoàng Thượng, đa tạ Hoàng hậu nương nương, thần và tiểu nữ cáo lui.” Diêu Trọng Hòa vẫn giữ lễ nghĩa, mặc dù trong lòng đầy hoang mang, ông ta cũng không quên giữ phong độ, không làm mất mặt.

Khi hai người rời đi, đúng lúc Diêu Phẩm Nhàn và nô tỳ đến thỉnh an.

Chỉ mới nhìn thấy nhau từ xa, chưa kịp nói gì, đột nhiên, Diêu Phẩm Nhàn nghe thấy một tiếng "đinh" vang lên trong đầu.

[Chúc mừng chủ nhân, thọ mệnh giá trị +5 tháng.]

Diêu Phẩm Nhàn ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiểu Ngũ trả lời: “Chủ nhân, phụ thân và tỷ tỷ của ngài vừa mới trình phương thuốc lên Hoàng hậu, suýt nữa gặp phải rắc rối. Thực ra, trong lòng Diêu Phẩm Nghiên đã không hài lòng, nhưng Hoàng Hậu cố ý khen ngợi phương pháp xoa bóp của chủ nhân. Sau khi so sánh, nàng ta càng cảm thấy bị tổn thương. Bây giờ nhìn thấy ngài, có thể không cảm thấy bầu không khí kỳ lạ sao?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.