🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đối với Diêu Phẩm Nhàn mà nói, đây quả thật là một niềm vui bất ngờ.

Khi người ta gặp chuyện vui, tâm trạng tự nhiên sẽ thoải mái hơn. Vì vậy khi bước về phía trước, Diêu Phẩm Nhàn không thể giấu nổi nụ cười tươi trên mặt, ánh mắt sáng lên tràn đầy vui vẻ.

Dù cho kế hoạch của trưởng nữ thất bại, lúc này Diêu Trọng Hòa vẫn giữ được tâm thái bình tĩnh. Mặc dù có chút tiếc nuối vì không thành công, lại sợ bị Hoàng hậu trách móc, nhưng ông cũng không vì chuyện này mà ghen tị hay oán trách Ngụy vương phi - người con gái thứ của mình.

Trong lòng ông, Ngụy vương phi và ông là một thể. Ngụy vương phi được Hoàng hậu sủng ái, đối với ông và Diêu gia mà nói, đó cũng là một chuyện tốt.

Vì vậy, khi gặp lại Ngụy vương phi, Diêu Trọng Hòa cũng vội vàng mỉm cười chào đón.

“Tham kiến Ngụy vương phi nương nương.” Khi đã bị Ngụy vương phi khéo léo nhắc nhở trước, giờ lại gặp mặt, Diêu Trọng Hòa càng thêm tỉnh táo, không dám lơ là, giữ vững thái độ nghiêm túc, vô cùng kính cẩn.

Diêu Phẩm Nhàn đỡ ông một chút, rồi mỉm cười nói: “Phụ thân, mau đứng dậy đi.”

Dù trong lòng Diêu Phẩm Nghiên đang rất tức giận, nhưng nàng ta biết lúc này không phải là lúc để bộc lộ sự giận dữ. Vì vậy, nàng ta chỉ có thể cố gắng kiềm chế, nhưng trong lòng thì không khỏi không cam lòng, đành phải miễn cưỡng nở một nụ cười, rồi mang theo sự oán hận để thỉnh an Diêu Phẩm Nhàn.

“Tỷ tỷ cũng đứng dậy đi.” Lúc này tâm trạng Diêu Phẩm Nhàn khá tốt, nàng cũng không quá để ý, còn chủ động nở nụ cười, cho Diêu Phẩm Nghiên chút mặt mũi.

“Đa tạ vương phi nương nương.” Sau khi đứng dậy, Diêu Phẩm Nghiên lạnh nhạt nói lời cảm ơn.

Diêu Phẩm Nhàn không thèm chú ý đến nàng ta, chỉ là quay sang hỏi phụ thân mình: “Phụ thân và tỷ tỷ sao lại từ trong trướng Hoàng hậu ra thế?”

Diêu Trọng Hòa hơi chần chừ một chút, trong lòng đang cân nhắc có nên nói thật hay không.

Nhưng rất nhanh, ông đã quyết định. Dù sao, với mối quan hệ giữa vương phi và Hoàng hậu, chỉ cần nàng đi thỉnh an, Hoàng hậu nói cho nàng biết chuyện ngay. Nếu ông để nàng biết sự thật qua miệng Hoàng hậu, chẳng phải sẽ tạo ra sự xa lạ giữa cha con sao? Hơn nữa, nàng sớm muộn cũng sẽ biết, vậy thì sao phải giấu giếm làm gì?

Vì vậy, Diêu Trọng Hòa quyết định nói thật với con gái: “Là tỷ tỷ của con tình cờ nghe vi phụ nhắc đến bệnh cũ của Hoàng hậu, nàng biết có phương pháp trị liệu đầu tật rất kỳ diệu, nghĩ có thể giúp Hoàng hậu giảm bớt cơn đau, nên vi phụ mới mang nàng đến gặp Hoàng Hậu. Chỉ là… phương pháp này cũng không thật sự thích hợp dùng cho Hoàng hậu.”

Diêu Phẩm Nhàn nghe vậy, trong lòng lại không nhịn được bật cười.

Nàng biết, dù phụ thân nói thật, nhưng lại không phải là toàn bộ sự thật. Nàng chắc chắn là Diêu Phẩm Nghiên chủ động nhắc đến vấn đề đau đầu của Hoàng hậu.

Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng. Diêu Phẩm Nhàn không quá để ý, chỉ đơn giản nói: “Vậy nữ nhi và phụ thân, cùng với tỷ tỷ, đều có cùng suy nghĩ rồi. Thật là trùng hợp, hôm qua nữ nhi đến thỉnh an, còn giúp Hoàng hậu nương nương xoa vai cổ, hy vọng có thể giúp giảm bớt cơn đau.”

“Lần này đến, ngoài việc thỉnh an, nữ nhi còn muốn xem thử hiệu quả thế nào. Nếu có hiệu quả, ngày sau nữ nhi tính thường xuyên vào cung xoa bóp cho Hoàng hậu. Tích lũy lâu dài, biết đâu bệnh cũ của Hoàng hậu có thể khỏi hoàn toàn.”

Diêu Phẩm Nhàn càng nói như vậy, trong lòng Diêu Phẩm Nghiên càng thêm ghen tị. Nàng ta đã chuẩn bị lâu như vậy, mà kết quả lại như công dã tràng, không khỏi cảm thấy tiếc nuối và oán hận.

Ngay lúc này, có một âm thanh khác vang lên trong đầu Diêu Phẩm Nhàn.

[Đinh~ Giá trị thọ mệnh +2 tháng.]

Liếc nhìn Diêu Phẩm Nghiên một cái xong, Diêu Phẩm Nhàn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo rằng trời đã không còn sớm, mình còn phải vào thỉnh an, rồi rời đi theo lối nhỏ.

Khi Diêu Phẩm Nhàn đến trướng của Hoàng hậu, Hoàng Thượng và Chương thái y vừa mới rời đi không lâu. Vừa nhìn thấy nàng bước vào, gương mặt Hoàng hậu liền rạng rỡ hẳn lên, thần sắc như vừa gặp được điều vui lớn.

“Mau lại đây, mau tới, bổn cung đang muốn tìm ngươi!” Giờ phút này Hoàng hậu cao hứng đến mức chẳng khác gì một tiểu cô nương vui mừng được quà.

Bà kéo Diêu Phẩm Nhàn ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt đầy hân hoan nói: “Bổn cung mới vừa rồi có hỏi qua Chương thái y. Ông ấy đích thân xác nhận với bổn cung, nói phương pháp xoa bóp của ngươi thật sự có tác dụng giảm đau đầu. Đêm qua bổn cung ngủ một mạch tới sáng, không hề tỉnh dậy lần nào giữa chừng. Tâm thần khoan khoái vô cùng!”

Bà vừa nói, vừa liên tục hỏi: “Nói bổn cung nghe, phương pháp xoa bóp đó có khó học không? Ngươi học mất bao lâu? Nếu để Phỉ Thúy và các cung nữ bắt đầu học từ hôm nay, thì chừng nào mới có thể thành thạo?”

Hoàng hậu liên tiếp hỏi không ngừng, khiến Diêu Phẩm Nhàn cũng bật cười. “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, việc này thật ra chỉ cần cẩn thận và kiên trì, không đến nỗi khó học. Quan trọng là nhớ rõ những lý luận trong sách, sau đó tay nghề sẽ càng luyện càng thuần thục. Phỉ Thúy cô cô và các cung nữ bên cạnh nương nương đều thông minh, học một chút là hiểu ngay.”

Nàng lại nói tiếp: “Nhân lúc còn hai ngày chưa khởi hành hồi kinh, mỗi chiều thần thiếp sẽ đến xoa bóp cho nương nương. Chờ sau khi hồi kinh, thần thiếp sẽ cách ngày đến cung một chuyến, tiếp tục giúp ngài cho đến khi Phỉ Thúy cô cô và các tỷ muội có thể thay thần thiếp đảm đương.”

Nghe vậy, Hoàng hậu lại có chút luyến tiếc, lo nàng mệt nhọc quá độ nên dịu giọng nói: “Trước khi hồi kinh, ngươi tiện lúc nào thì đến giúp bổn cung là được. Nhưng sau khi hồi kinh rồi, không cần ngày cách ngày vào cung, sẽ mệt lắm. Đến lúc đó, ngươi đem quyển y thư kia giao cho bổn cung, để Phỉ Thúy các nàng học theo. Lúc ngươi có dịp vào cung, thì đến ngồi chơi cùng bổn cung, nhân tiện chỉ dẫn thêm một chút cho bọn họ cũng được.”

Diêu Phẩm Nhàn vốn hiểu rất rõ tính tình của Hoàng hậu, nên không cố chấp phải mỗi hai ngày vào cung. Nàng chỉ mỉm cười theo lời Hoàng hậu mà đáp: “Thần thiếp xin nghe theo nương nương an bài.”

***

Sau khi trở về từ khu vực săn bắn, thời tiết mới chính thức bước vào mùa thu. Trời dần trở lạnh, con người cũng theo đó mà trở nên uể oải hơn.

Buổi tối chỉ muốn nhanh nhanh leo lên giường nghỉ ngơi, sáng ra lại lười biếng không muốn rời chăn.

Nhất là bây giờ, Diêu Phẩm Nhàn còn gánh thêm một “nhiệm vụ hàng ngày”. Vương gia là người nghiêm khắc, không chỉ nghiêm với chính mình mà cũng chẳng nương tay với người khác. Từ lần ở bãi săn bắt đầu dạy nàng cưỡi ngựa, dù săn bắn đã kết thúc sớm, hắn vẫn chưa từng lơi lỏng.

Dù giờ trời lạnh căm căm, hắn vẫn đều đặn sai người tới gọi nàng dậy đúng giờ, bắt đến trường ngựa luyện tập.

Chỉ là, bị “liên lụy” thì có, nhưng lợi ích cũng chẳng thiếu. Với một sư phụ tốt như Vương gia, Diêu Phẩm Nhàn từ một kẻ không biết gì thì giờ kỹ năng cưỡi ngựa ngày càng tiến bộ.

Hơn một tháng trước, nàng còn chẳng tự mình leo nổi lên yên. Vậy mà giờ đây, đã có thể một mình phi ngựa băng băng, dáng cưỡi cũng vững vàng đẹp mắt.

Dù khi Vương gia không ở đó, nàng cũng chẳng còn e ngại. Thỉnh thoảng lại chủ động ra chuồng dắt ngựa của mình ra, một mình tập luyện. Lâu dần, nàng bắt đầu yêu thích cái cảm giác cưỡi ngựa phi như gió kia, một loại cảm giác mà nàng chưa từng trải qua trong đời.

Giống như... nàng, một con chim từng bị nuôi nhốt trong lồng son, cuối cùng cũng được phá tan xiềng xích, tung cánh bay xa.

Những ngày gần đây, Diêu Phẩm Nhàn sống vô cùng nhàn nhã. Trời lạnh, nàng càng lười ra ngoài, chỉ thích cuộn tròn trong nhà mà tận hưởng yên bình. Huống chi, giá trị thọ mệnh của nàng hiện tại đã tích lũy được ba năm tròn, không còn lo sang năm sẽ không qua nổi cửa ải cuối năm như trước. Vậy nên nàng quyết định tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn.

Cuộc sống mà, vẫn là nên chậm rãi mà sống. Mỗi ngày trôi qua, phải là một ngày đáng sống. Nếu cứ cuống cuồng gom góp thọ mệnh đến bảy tám mươi tuổi, mà ngày nào cũng mệt nhoài như trâu cày, thì cuộc đời còn gì thú vị?

Làm người, vẫn là nên buông thả một chút, nghĩ thoáng ra một chút.

***

Bên này Diêu Phẩm Nhàn sống thong dong, tự do tự tại, ngày nào cũng nhẹ nhàng như nước. Nhưng ở một nơi khác, Diêu Phẩm Nghiên lại sống chẳng yên nổi một ngày.

Nàng ta vốn nghĩ rằng, kỳ săn thu ở bãi săn sẽ là bước ngoặt đổi đời của mình. Nhưng ai ngờ, chẳng những không được như ý, mà ngược lại, một thứ nữ như Ngụy Vương phi luôn bị nàng ta xem thường, lại được Hoàng hậu trọng dụng, sủng ái hết mực.

Rõ ràng nàng đã có Thái hậu và Quý phi nâng đỡ, giờ lại nhìn thấy Hoàng hậu cũng nghiêng về phía Diêu Phẩm Nhàn, trong lòng Diêu Phẩm Nghiên chỉ thấy một chữ: bất công.

Tại sao tất cả những điều tốt đẹp đều rơi vào tay nhị muội?

Tại sao thứ nàng ta nhận được chỉ là tay trắng, còn muội ấy lại có mọi thứ?

Chỉ cần ai đó chia cho nàng ta một phần nhỏ thôi, nàng ta cũng chẳng đến mức căm ghét người ta đến vậy...

Chẳng mấy chốc nữa là đến Tết. Qua năm nay, nàng ta sẽ bước sang tuổi hai mươi tư. Chẳng lẽ, nàng thật sự định cả đời bám víu ở nhà mẹ đẻ hay sao?

Cho dù nàng ta có cam lòng, thì cái nhà này e là cũng không dung nổi nàng ta lâu dài.

Hiện tại còn có tổ mẫu và phụ thân che chở, ngày tháng của nàng ta coi như còn tàm tạm. Nhưng nếu một ngày nào đó, tổ mẫu rồi phụ thân cũng lần lượt khuất núi, thì sao?

Tới lúc đó, người đứng đầu Diêu gia sẽ là Diêu Tranh, con trai do phòng kế sinh ra.

Từ bé, huynh muội bọn họ đã chẳng thân thiết gì. Chẳng lẽ nàng ta còn trông chờ hắn sẽ nuôi mình cả đời?

Rõ ràng là, cứ mãi ở trong nhà mẹ đẻ không thể là kế lâu dài.

Nhưng bảo đi tái giá, thì thân phận nàng ta là một người phụ nữ đã hòa ly như hiện giờ, còn có thể gả được cho ai thật sạch sẽ, đàng hoàng?

Từ nhỏ tới lớn, nàng ta là người được cưng chiều nhất trong bốn chị em. Cả nhà nâng niu nàng ta như báu vật. Ngay cả ở kinh thành, nàng ta cũng từng là cái tên được biết đến rộng rãi.

Vậy mà giờ nhìn lại, trong bốn người, nàng ta lại là kẻ sống thảm hại nhất.

Nhị muội thì khỏi phải nói, nổi bật nhất. Tam muội và tứ muội tuy không bằng nhị muội, nhưng cũng không hề tầm thường.

Xưa nay, nàng ta chưa từng oán trách tổ mẫu. Nhưng đến nước này, trong lòng nàng ta lại bắt đầu thấy hận.

Mọi bi kịch nàng ta đang gánh, đều bắt nguồn từ một quyết định sai lầm của tổ mẫu năm xưa.

Chỉ là lời tổ mẫu khi ấy nói là vì muốn tốt cho nàng, thành ra nàng ta dù có muốn trách, cũng chẳng thể nói được nên lời.

Thế là, Diêu Phẩm Nghiên tiếp tục nhốt mình trong phòng, không ra khỏi cửa, ngày ngày gặm nhấm hối hận và tiếc nuối.

Cũng đúng vào những ngày nàng ta tự nhốt mình ấy, Diêu phủ lại đón một vị cố nhân.

Hôm ấy, Diêu Trọng Hòa vội vã trở về từ bên ngoài, vừa bước vào phủ đã đi thẳng tới sân của Bùi thị. Ông ta lập tức bảo bà chuẩn bị một bàn rượu ngon món quý, buổi tối hôm nay, ông ta muốn chiêu đãi một vị cố nhân cũ.

Thấy phu quân vừa kích động vừa phấn khởi như vậy, Bùi thị không cần nghĩ cũng đoán được: vị khách kia chắc chắn không phải người thường.

Bà thầm nghĩ, lần trước đến phủ chỉ có Ngụy Vương mới khiến phu quân bà vui mừng như thế. Vậy thì lần này, chẳng lẽ vị khách kia còn có thân phận ngang ngửa Vương gia?

Nhưng mà Diêu gia họ, làm gì có quan hệ với ai cao quý hơn cả Vương gia chứ?

Nghĩ vậy, Bùi thị không nhịn được mà hỏi: “Lão gia định chiêu đãi ai vậy?”

Diêu Trọng Hòa lúc ấy đang trong cơn phấn khích, cũng chẳng giấu diếm, lập tức muốn chia sẻ tin vui với vợ: “Phu nhân còn nhớ năm đó trong phủ mình từng có một người họ Thẩm sống nhờ không? Người trẻ tuổi ấy mà.”

Bùi thị thoáng nghĩ một chút, rồi chợt bật ra: “Là cậu Thẩm Hàn Thanh đó sao?”

Người thanh niên họ Thẩm đó, dĩ nhiên Bùi thị còn nhớ rất rõ. Năm ấy, khi lão phu nhân và lão gia vẫn chưa định chuyện để Nhàn Nhi thay đại cô nương gả vào phủ Ngụy vương, lão gia từng có ý định gả Nhàn Nhi cho người thanh niên họ Thẩm này.

Chỉ là lúc ấy, mọi chuyện vẫn còn chưa kịp nói ra, thì chuyện Nhàn Nhi thay tỷ tỷ xuất giá đã được quyết định. Năm đó, Nhàn Nhi mới mười lăm tuổi, còn đang tuổi học hành, vậy mà đã bước vào hôn nhân.

“Đúng là cậu ta đấy!” Diêu Trọng Hòa nhắc lại với vẻ mặt đầy phấn khởi: “Phu nhân có biết không, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nàng thử đoán xem giờ cậu ta đang làm gì?”

“Chẳng lẽ được điều về kinh nhận chức?” Bùi thị không hào hứng như phu quân, chỉ thuận miệng hỏi: “Thiếp không rành mấy chuyện làm quan, nên cậu ta làm chức gì, thật sự đoán không ra.”

“Chức Kinh Triệu Doãn! Chính là người đứng đầu coi quản kinh thành đó!” Diêu Trọng Hòa gần như không giấu nổi sự tự hào: “Ta làm quan mấy chục năm mới được cái chức nhỏ ngang hàng như thế. Còn cậu ta, mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mà đã lên tới chức này rồi! Nếu cứ đà này thăng tiến, vài năm nữa thôi, chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn nữa.”

Bùi thị chưa gặp mặt vị Thẩm đại nhân ấy bao giờ, nhưng chuyện này bà đã ghi nhớ trong lòng. Vài hôm sau, khi đến vương phủ thăm con gái, bà cũng đem câu chuyện này kể lại, như một điều đáng mừng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.