🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiểu Ngũ thường không xuất hiện khi trời tối, ban ngày thì gần như lúc nào cũng “trực chiến”, chỉ chờ lệnh của nàng là lập tức phản hồi.

Cho nên, giọng Diêu Phẩm Nhàn vừa vang lên chưa được bao lâu, thanh âm quen thuộc của Tiểu Ngũ đã truyền tới trong đầu nàng.

【Sớm đã tra hết cả rồi, chỉ đợi chủ nhân hỏi thôi.】Tiểu Ngũ cười khẽ, giọng điệu nhẹ nhàng, trong lời còn mang theo vài phần đắc ý.

Có điều, nó lại cố tình giữ lại một chút, không nói toạc ra ngay. Rõ ràng là biết rõ chân tướng, nhưng lại cứ làm ra vẻ thần thần bí bí, như thể đang đợi Diêu Phẩm Nhàn mở miệng hỏi tiếp vậy.

【Vậy ngươi có định nói cho ta biết không?】

Từ sau lần Diêu Phẩm Nhàn cãi nhau một trận với Tiểu Ngũ, khi nó buột miệng tiết lộ thân phận mình vốn là thần tiên trên trời rơi xuống, nàng liền không còn tranh luận với nó chuyện đó nữa.

Không chỉ vậy, vẻ mặt nàng giờ đây còn ôn hòa hơn nhiều so với trước kia.

Bởi vì nàng biết, Tiểu Ngũ chính là một “ngoại lực” vô cùng mạnh mẽ bên cạnh nàng. Nếu thật sự chọc giận hắn, với thân phận và tình cảnh của nàng bây giờ, tuyệt đối không có lấy nửa điểm lợi nào.

Mà việc nàng hiện tại có thể sống một cách vững vàng, tự tin từng bước đi lên, phần lớn đều là nhờ có Tiểu Ngũ âm thầm trợ giúp.

Nàng muốn giữ mối quan hệ thật tốt với nó, khiến nó mãi mãi vui vẻ, tự nguyện đứng về phía mình. Chỉ cần có thể nhanh chóng tích đủ thọ mệnh, cho dù sau này hai người phải chấm dứt quan hệ, nàng cũng sẽ không sợ.

Với thái độ ôn hòa, hợp tác, biết tiến biết lùi hiện giờ của Diêu Phẩm Nhàn, Tiểu Ngũ tất nhiên vô cùng hài lòng.

Chủ nhân đối xử tốt với nó, đương nhiên nó sẽ càng hết lòng báo đáp. Vì vậy, tiểu Ngũ không còn úp úp mở mở nữa, biết nàng đang sốt ruột muốn biết tình hình, liền lập tức lên tiếng.

[Chủ nhân, ông cố ngoại phụ thân (phụ thân của mẹ Diêu Phẩm Nhàn, là ông ngoại của Diêu Phẩm Nhàn),năm xưa ông từng nhận lệnh của Võ Đế để bình loạn, nhưng trong quá trình tranh công, đã tàn sát quá nhiều người vô tội. Những hành động độc ác đó đã khiến trời cao nổi giận. Vì vậy, từ đó về sau, Bùi gia đời nào cũng đều phải chịu khắc nghiệt, con cháu các đời không có ai nổi bật, cuối cùng dẫn đến tuyệt tự*.]

*Tuyệt tự: không có con cháu kế thừa.

Bây giờ, Diêu Phẩm Nhàn hoàn toàn tin tưởng vào lời nó nói, nàng tin nó đúng là một vị thần, và cũng tin vào câu chuyện tổ tiên Bùi gia làm phẫn nộ trời cao. Vì nàng tin nó nên không hỏi thêm điều gì khác, chỉ hỏi một câu: [ Vậy có cách nào để giải nghiệp không? ]

[Đương nhiên là có.] Tiểu Ngũ thấy nàng lo lắng, vội vàng trả lời nghiêm túc: [Nếu ta không có cách giải quyết, thì sao lại nói thật với ngươi? Ta đã sớm tạo ra một lời dối lừa rồi.]

Diêu Phẩm Nhàn nghe xong thật sự thở phào nhẹ nhõm, lập tức vội vàng hỏi nó: "Đó là cách gì?"

Tiểu Ngũ chậm rãi đáp: "Cởi chuông thì cần người buộc chuông. Chủ nhân, trước tiên phải tìm được kẻ hậu nhân của những phản tặc năm đó. Chỉ khi tìm ra, ta mới có thể nói rõ cho ngài phải làm thế nào."

Diêu Phẩm Nhàn không nhịn được, lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi không thể trực tiếp nói cho ta biết, kẻ hậu nhân ấy hiện giờ đang ở đâu sao?"

Tiểu Ngũ bỗng nhiên thay đổi giọng, thanh âm lạnh lùng không chút cảm xúc: "Chủ nhân nghĩ, mở công năng lấy giá trị đổi vật dễ vậy sao?" Một lúc sau, nó lại nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ta chỉ muốn nói với chủ nhân, việc này không giống như tìm kiếm những thứ khác. Thật sự không cần phải lãng phí giá trị thọ mệnh mà chủ nhân vất vả lắm mới có được."

Diêu Phẩm Nhàn đương nhiên không muốn lấy thọ mệnh của mình đổi.

"Vậy có cách nào không?" Nàng vội hỏi.

Tiểu Ngũ lại cười nhạt, giọng điệu trở nên lười biếng: "Hỏi Vương gia nhà ngươi đi." Nó tiếp tục, "Hắn là quân nhân, không chỉ giỏi về binh thư, mà còn rất quen thuộc với các cuộc chiến lớn nhỏ trong triều. Nếu ngươi đi hỏi hắn chi tiết cuộc phản loạn thời Võ Đế, hắn chắc chắn sẽ trả lời rõ ràng từng việc."

Diêu Phẩm Nhàn nghe vậy lại có chút bối rối.

"Nhưng Vương gia vốn không thích nói nhiều về chuyện quân sự." Nàng nói, giọng đầy ngập ngừng. "Dù ta có đi hỏi, ngài ấy cũng không chắc sẽ nói nhiều. Nếu ta hỏi mà không đúng cách... ngài ấy có thể sẽ không nói thật, chỉ bịa ra lý do nào đó để lừa ta."

Nàng lo lắng hắn sẽ không thích việc nàng hỏi về quân vụ, cảm thấy như vậy sẽ vượt quá giới hạn.

Hiện giờ, giữa hai người, tình cảm hòa thuận, mối quan hệ phu thê hài hòa, nàng cảm thấy đây chính là trạng thái tốt nhất. Nếu có thể, nàng hy vọng mọi thứ sẽ luôn duy trì như vậy.

Nếu chỉ vì một câu nói của nàng mà phá vỡ sự cân bằng này, thì nàng cũng không biết mình sẽ phải mất bao nhiêu tâm tư để có thể khôi phục lại được trạng thái như hiện tại.

Thực tế, nàng biết mình không muốn tốn thêm nhiều tâm sức. Nàng chỉ cảm thấy, mối quan hệ giữa nàng và Vương gia nếu có thể cứ duy trì như hiện nay, thì đó chính là điều tốt nhất.

Tiểu Ngũ hiểu được nàng đang nghĩ gì trong lòng nàng, liền nói: "Vậy chủ nhân vẫn là lấy giá trị đổi vật phẩm đi, không cần làm những chuyện khiến mình khó xử."

"Để ta thử xem." Diêu Phẩm Nhàn cuối cùng vẫn không nỡ.

Tiểu Ngũ: "……"

Một ngày náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, sau khi dùng xong tiệc tối, họ lên xe trở về phủ.

Sau cuộc nói chuyện với Tiểu Ngũ sáng nay, trong lòng Diêu Phẩm Nhàn cứ mãi nghĩ đến việc này suốt cả ngày. Hơn nữa, nàng còn suy nghĩ xem khi trở về mình nên mở lời với Vương gia như thế nào.

Cuối cùng, sau một chặng đường dài ngồi trên xe ngựa, rời xa sự ồn ào náo nhiệt, không gian bên tai cũng dần trở nên yên tĩnh, Diêu Phẩm Nhàn nhìn người ngồi cạnh, vài lần muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng, không nói gì.

Lúc này, Khang An vẫn còn hưng phấn, trong xe ngựa cứ quơ chân múa tay, nói về những chuyện mới mẻ xảy ra ở nhà ngoại hôm nay.

Chỉ có điều, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, một khắc trước còn vui vẻ, vậy mà đột nhiên lại gục vào người cha mẹ, ngủ say ngay lập tức.

Chờ đến khi Khang An đã an tĩnh lại, xe ngựa cũng đã đến trước cổng vương phủ.

Sau khi về phủ, Khang An được nhũ mẫu và các nô tỳ ôm về sân riêng của mình. Còn phu thê Diêu Phẩm Nhàn và Ngụy vương sóng vai đứng cùng nhau, bước vào nội viện.

Trời đã dần chiều, cơn gió thổi qua người cũng không còn nóng bức. Họ cứ bước đi chậm rãi, tạo nên một cảnh tượng đầy lãng mạn.

Thấy thê tử mình im lặng từ nãy giờ, Ngụy vương không khỏi nghiêng đầu, liếc nhìn nàng một cái. Sau đó, hắn chủ động lên tiếng hỏi: "Sao vậy?" 

Hắn nhìn nàng thêm một lúc nữa rồi không rời mắt, chỉ trầm giọng nói: "Lúc nãy trên xe, bổn vương đã thấy, hình như nàng có điều gì muốn nói."

Vốn dĩ không biết làm sao để mở lời, nhưng khi hắn đã hỏi, Diêu Phẩm Nhàn suy nghĩ một chút, rồi quyết định nói thẳng.

“Hôm nay, cả ngày thần thiếp đều ở bên mẫu thân và bà ngoại, lúc rảnh rỗi, mọi người lại nói chuyện xưa. Bà ngoại kể rằng, khi ông ngoại còn sống đã nói chuyện này với và ngoại. Lúc ấy, vào thời Võ Đế, ông ngoại đã nhận lệnh đi bình loạn, nhưng trong lúc đó đã tàn sát quá nhiều phản tặc. Từ sau khi ông ngoại qua đời, mỗi thế hệ con cháu Bùi gia lại kém đi một chút, cho đến nay, tiểu bối trong nhà, chỉ có Triều ca nhi là có chút triển vọng.”

“Nhưng Vương gia chắc cũng biết, Triều ca nhi tuy tính cách lương thiện, nhưng dường như trời sinh thiếu một chút gì đó, hắn không được thông minh như người bình thường.”

“Vì vậy... thần thiếp nghĩ...”

Trước đó, Diêu Phẩm Nhàn vẫn cố gắng che giấu, nghĩ rằng có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nhưng khi đến phần sau, liên quan đến yêu cầu của mình, nàng lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, không thể tiếp tục nói ra.

Ngụy vương vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe nàng, nhưng thấy nàng đột nhiên ấp úng, không nói tiếp, hắn không khỏi nhìn nàng một cái, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Vương phi cứ nói thẳng, đừng ngại ngùng gì cả.” Hắn nói, giọng điệu khẩn thiết.

Diêu Phẩm Nhàn hít một hơi thật sâu, lúc này mới lên tiếng: "Thần thiếp nghĩ, bây giờ Bùi gia rơi vào cảnh như vậy, chắc hẳn là do trời cao phạt tội tổ tiên vì những việc đã làm năm xưa. Trách họ giết chóc quá nhiều, không để lại lối thoát. Cho nên, thần thiếp nghĩ, liệu có thể tìm được hậu nhân của kẻ phản tặc năm đó, đối đãi với họ một cách tử tế, liệu có thể hóa giải được ân oán này hay không?"

Khi Diêu Phẩm Nhàn nói những lời này, vì cảm thấy chột dạ, nàng không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Sau khi nói xong, nàng vẫn tránh ánh mắt, có khi nhìn thẳng về phía trước, có khi cúi đầu nhìn xuống chân, không dám đối diện ánh mắt của hắn.

Nàng đợi một lúc nhưng không nghe thấy tiếng người bên cạnh mở lời. Đang lúc nàng cân nhắc xem nên tiếp tục nói thế nào, Ngụy vương cuối cùng lên tiếng.

"Vương phi tin vào những lời thần quỷ này sao?" Hắn hỏi, giọng trầm thấp, trong đêm tĩnh lặng lại vang lên một cách dễ nghe.

Từ giọng nói của hắn, Diêu Phẩm Nhàn không thể nhận ra cảm xúc gì đặc biệt, nàng chỉ có thể trả lời: "Ban đầu, thần thiếp cũng không muốn tin, nhưng có rất nhiều chuyện thực sự kỳ quặc, nên thần thiếp mới bán tín bán nghi. Còn về chuyện Bùi gia... Thực ra là thần thiếp muốn tìm chút an lòng. Dù không phải vì có sự thiên phạt gì, thần thiếp cũng muốn tìm được hậu nhân của tặc quân năm xưa, đối đãi tử tế với họ. Như vậy, cũng coi như là có thể đem lại chút yên tâm cho mình."

Ngụy vương nghe xong, khẽ gật đầu: "Vương phi lòng dạ thiện lương, bổn vương đã hiểu."

Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn lại thầm mắng, hiểu rồi thì xong à? Dù sao cũng phải có chút hành động chứ.

Rốt cuộc, có giúp được không? Chỉ nói một câu vậy thôi à?

Nhưng Ngụy vương dường như không hiểu gì, chỉ nói một câu đó xong rồi lại im lặng, không nói thêm gì nữa.

Diêu Phẩm Nhàn thực sự cảm thấy hơi sốt ruột.

Nàng nghĩ, chuyện đã đến mức này, thật sự không có gì không thể nói. Vậy nên, nàng lấy hết dũng khí, trực tiếp hỏi: "Nếu như chỉ dựa vào sức của thần thiếp, chắc chắn không thể tìm được người này. Vương gia có thể giúp đỡ một tay không?"

Ngụy vương vẫn im lặng. Nhưng một lúc sau, trên mặt hắn không giữ được vẻ nghiêm túc nữa, liền bật cười.

Thấy hắn cười, Diêu Phẩm Nhàn lập tức hiểu ra, thì ra lúc nãy hắn làm vẻ nghiêm túc như vậy là cố ý trêu đùa nàng.

Bất ngờ giành được thế chủ động, Diêu Phẩm Nhàn lập tức đổi sang dáng vẻ đầy khí thế, rõ ràng có chuẩn bị.

"Vương gia!" Nàng giận dỗi nói. "Ngài biết rõ thần thiếp đang lo lắng chuyện này đến mức nào, trong lòng cũng để tâm lắm, vậy mà còn cố tình giả vờ như không để ý gì. Vừa nãy thần thiếp thật sự lo đến muốn phát khóc, sợ rằng Vương gia sẽ không chịu giúp!"

"Ta đâu có nói là không giúp, nhưng cũng chưa nói là sẽ giúp." Hắn đáp, lúc này lại trở về vẻ mặt nghiêm túc, điềm tĩnh như ban đầu. "Ta chỉ là..."

"Vậy rốt cuộc là có giúp hay không?" Diêu Phẩm Nhàn liền ngắt lời. "Vương gia, xin người cho thần thiếp một lời rõ ràng!"

Bỗng nhiên nắm thế thượng phong, cách nàng đối đáp tự nhiên cũng mạnh mẽ và quyết đoán hơn hẳn ban nãy.

Lúc trước, khi chưa rõ thái độ của hắn về chuyện này, nàng còn dè dặt từng chút một. Nhưng giờ thì khác, nàng đã nhìn ra, ít nhất hắn không chán ghét lời thỉnh cầu của nàng. Biết vậy, nàng lập tức mạnh dạn hơn, bắt đầu nói năng có lý, không còn phải rụt rè nữa.

Ngụy vương lên tiếng: “Đã là chính miệng Vương phi đề xuất, bổn vương tất nhiên sẽ đáp ứng.”

Vừa nghe vậy, Diêu Phẩm Nhàn liền đoán được ngay: “Nhưng Vương gia chắc cũng có điều kiện, đúng không?”

Chỉ một câu ấy thôi, nàng đã mơ hồ đoán được, hắn muốn trao đổi.

Mà lấy gì để trao đổi, nàng cũng nhanh chóng hiểu ra…

Thật ra, nàng có chút hối hận vì đã đồng ý cùng hắn xem mấy quyển sách kia. Ban đầu chỉ nghĩ rằng trong phủ nhàm chán quá, thời tiết lại oi bức, hai người ở bên nhau giải trí một chút cũng chẳng sao.

Chẳng ngờ, nàng lại đánh giá quá thấp sự kiên trì và bướng bỉnh của nam nhân với loại chuyện này.

Ngay cả người điềm tĩnh, nghiêm túc như Vương gia, cũng có lúc không thể tự kiềm chế. Mà một khi người xưa nay luôn giữ lễ nghĩa đã buông bỏ hết, thì sự cuồng nhiệt ấy thậm chí còn khiến người ta vừa bất ngờ vừa sợ hãi.

Nhưng... tuy có hơi đáng sợ, lại khiến lòng người rung động, không kìm được mà say mê.

Vương gia học rất nhanh, tiếp thu cũng cực kỳ tốt. Đến giờ phút này, trong đầu nàng bỗng toàn là hình ảnh hắn đã đối với nàng như thế nào, từng chút một, rõ ràng không sót.

Thậm chí đến giờ, mỗi khi Vương gia hạ triều trở về, vừa vào cửa liền để nàng giúp tháo áo ngoài, cởi đai lưng, nàng cũng không khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Khi bầu không khí giữa hai người đã trở nên mờ ám đến mức không cần nói cũng tự hiểu, chỉ cần hắn liếc nàng một cái, hoặc đầu ngón tay vô tình chạm nhẹ lên nàng, nàng đều sẽ bất giác nín thở, tim đập rối loạn.

Người ta thường nói nam nhân mê sắc, nhưng thật ra, nàng lại cảm thấy chính mình mới là kẻ si mê vẻ ngoài của hắn chẳng kém là bao.

Ngụy vương không nói gì ngay, chỉ nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Diêu Phẩm Nhàn, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Hai người sóng vai lặng lẽ bước đi một đoạn, mãi đến khi đã về tới nội viện, hắn mới khẽ cất giọng: “Vương phi yên tâm. Những điều nàng nói hôm nay, ta đều đã ghi nhớ. Nàng muốn tìm người kia, ta sẽ cho người đi tra giúp.”

Diêu Phẩm Nhàn nghe vậy, trong lòng như trút được gánh nặng, lập tức mỉm cười hỏi hắn với chút hứng khởi: “Vậy đêm nay Vương gia muốn dùng món gì?”

Ngụy vương nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ cong, thân hình cao lớn cũng khẽ nghiêng lại gần. Gần đến mức như muốn đem cả người nàng ôm trọn vào lòng, hắn cúi đầu, áp sát bên tai nàng, chậm rãi nói bốn chữ: “Quỳnh tương ngọc lộ*.”

*Quỳnh tương ngọc lộ (瓊漿玉露) là một thành ngữ mang tính văn hoa, thường được dùng trong văn học cổ trang hoặc thi từ để chỉ những thức uống ngon tuyệt trần, cao quý như rượu ngon hoặc nước cam lộ trời ban. 

Trong trường hợp này: Ngụy vương nói ra bốn chữ "quỳnh tương ngọc lộ" không chỉ đơn thuần là nhắc đến món ăn hay thức uống. Đây là một ẩn dụ trêu chọc, mang sắc thái gợi cảm, đầy ám chỉ, như thể đang ví Diêu Phẩm Nhàn chính là "quỳnh tương ngọc lộ" mà hắn muốn "nếm thử" đêm nay.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.