Thấy nha hoàn kia quỳ xuống, không chọn chỗ sạch sẽ mà lại quỳ thẳng lên mảnh sứ vỡ dưới đất, đầu gối và bàn tay lập tức bị rướm máu. Diêu Tranh vốn đã hơi sững người vì cảnh tượng đó, bỗng lại nghe nàng vừa quỳ vừa cầu xin tha mạng, còn liên tục dập đầu xuống đất không ngừng.
Hành động đó diễn ra ngay trước mặt bằng bữu (bạn bè) thân thiết của hắn, khiến người ta không biết rõ ngọn ngành còn có thể tưởng lầm rằng hắn là kẻ tàn nhẫn, độc ác ra sao trong bóng tối.
Diêu Tranh cảm thấy nha hoàn này thật sự khó hiểu, không khỏi nhíu mày nói:
“Ngươi mau đứng dậy, bản công tử còn chưa nói sẽ phạt ngươi.”
Thế nhưng nha hoàn kia lại như không hề nghe thấy lời hắn, vẫn cứ không ngừng dập đầu, miệng liên tục cầu xin Diêu Tranh tha mạng, dáng vẻ như sợ đến mức hồn bay phách lạc. Chẳng bao lâu, trán nàng ta đã bật máu.
Thấy vậy, Diêu Tranh bỗng lờ mờ hiểu ra được đôi chút nguyên do của chuyện này.
Hắn đang định nghiêm giọng chất vấn xem có phải là đại tiểu thư đã sai nàng làm như vậy hay không, thì Diêu Phẩm Nhàn bất ngờ bước tới.
“Thanh Cúc, mau đỡ nha đầu này dậy.” Rồi nàng quay sang dặn Tử Đường: “Ngươi mau ra ngoài tìm một đại phu đến, nhanh lên.”
“Dạ vâng.” Tử Đường nhận lệnh xong liền lập tức xoay người đi ngay.
Bên kia, Thanh Cúc tiến lại đỡ nha hoàn kia dậy, nhưng nàng vẫn cứ quỳ rạp dưới đất không chịu đứng lên.
“Nô tỳ là do bất cẩn, vô tình va chạm công tử. Xin công tử tha cho nô tỳ, đừng lấy mạng nô tỳ.”
Diêu Phẩm Nhàn liền tự mình bước tới đỡ nha hoàn kia dậy, dịu dàng nói:
“Ngươi là nha hoàn mới đến phủ sao? Bổn cung từ trước đến giờ chưa từng thấy ngươi. Nếu ngươi là người mới, vậy cũng không trách ngươi không biết. Đệ đệ ta tuy vẻ ngoài trông có phần nghiêm nghị, nhưng tính tình lại rất tốt, đối đãi với hạ nhân cũng rất tử tế. Đừng nói là lấy mạng ai, đến cả mắng chửi cũng chưa từng.”
Ban đầu, nhóm bạn học thân thiết của Diêu Tranh vốn không biết thân phận thật sự của Diêu Phẩm Nhàn, nên nhất thời không hành lễ. Giờ nghe nàng gọi Diêu công tử là "đệ đệ", lại nhìn trang phục, trang sức nàng đang mặc, ai nấy đều đoán ra nàng chính là Ngụy Vương phi đương triều.
Thế là vội vàng cùng nhau chắp tay hành lễ, đồng thanh nói: “Tham kiến Ngụy Vương phi.”
“Bái kiến Ngụy Vương phi.”
Diêu Phẩm Nhàn nghe tiếng liền quay lại, mỉm cười nói:
“Các vị đều là tri kỷ cùng học với Tranh ca nhi, vậy thì không cần phải khách sáo như thế.”
Rồi lại nói: “Hôm nay để các vị chê cười rồi, nha hoàn mới vào phủ còn chưa hiểu chuyện, lỡ va chạm đến mọi người.”
Mấy vị công tử vội vàng đáp: “Không sao, không hề va chạm gì đến bọn ta cả, chỉ là vô tình đụng phải Diêu công tử, cũng không rõ đã đụng vào chỗ nào.”
Tuy Diêu Phẩm Nhàn đã căn dặn đệ đệ trước, nhưng vẫn không yên tâm, lặng lẽ đi theo sau. Quả nhiên, Diêu Phẩm Nghiên thật sự đã ra tay trả thù.
Làm chuyện như vậy ngay trước mặt bao nhiêu người, để một nha hoàn yếu thế xuất hiện với bộ dạng thê thảm đẫm máu như thế, chẳng phải là muốn đổ lên đầu Tranh ca nhi cái danh thô bạo, bất nhân hay sao? Lời đồn đáng sợ lắm, đến lúc đó, một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện bịa đặt cũng sẽ bị tin là thật.
Nha hoàn kia hành sự theo đúng phân phó, kế hoạch ban đầu vốn vô cùng trôi chảy, chỉ là không ngờ… Ngụy Vương phi lại đột ngột xuất hiện.
Ngụy Vương phi vừa đến, chỉ vài câu nói đã lập tức rũ sạch mọi liên quan cho công tử. Kế hoạch tưởng chừng sắp thành, lại tan tành trong phút chốc. Nha hoàn kia không cam lòng, lại lo sợ nếu việc không hoàn thành, khi quay về sẽ bị chủ tử trách phạt, nên vẫn không chịu buông bỏ dễ dàng.
“Nô tỳ không phải người mới. Vương phi chẳng qua là không nhớ rõ nô tỳ thôi. Nô tỳ tên là Tiểu Tâm. Nô tỳ thật sự rất sợ công tử. Đến cả đại tiểu thư mà công tử cũng có thể mắng không nể nang, huống chi là một nha hoàn như nô tỳ. Nô tỳ lỡ va vào người, phạm phải sai lầm, chắc chắn công tử sẽ không tha mạng cho nô tỳ đâu.”
Diêu Phẩm Nhàn mặc kệ nàng ta nói bao nhiêu, chỉ tập trung vào điều quan trọng, liền hỏi: “Nói như vậy, ngươi là nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư?”
Tiểu Tâm: “……”
Chủ tử đã ra lệnh, không được phép nhắc đến chuyện này có liên quan đến chủ tử. Nếu như lần này nàng ta, vậy là hại chủ tử.
Vì vậy, nàng vội vàng phủ nhận: “Nô tỳ… Nô tỳ không phải hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư, nô tỳ chỉ là một nha hoàn quét dọn nhà thôi ạ.”
“Vậy thật là kỳ quái.” Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy khó hiểu: “Nếu ngươi không phải nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư, vậy sao lại biết công tử đối xử với đại tiểu thư như thế nào?”
“Nô tỳ… Nô tỳ là nghe người ta nói.” Tiểu Tâm vẫn cố gắng biện hộ: “Nô tỳ có quen một tỷ tỷ, nàng ấy hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư. Mới vừa rồi, nô tỳ nghe nàng ấy nói, sáng nay đại tiểu thư đi tìm công tử nói chuyện, còn tặng hắn hậu lễ, nhưng công tử không những không cảm kích, mà còn mắng đại tiểu thư một trận. Nô tỳ nghe xong rất sợ, nên đi đường đã không để ý, lúc này mới va phải công tử.”
“Công tử tha mạng! Công tử tha mạng!”
Diêu Phẩm Nhàn không tiếp tục theo ý nàng ta mà hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi quen người tỷ tỷ kia là ai? Bổn cung muốn biết, ai lại dám có gan lớn như vậy, sau lưng nói chuyện của các chủ tử, châm ngòi giữa công tử và đại tiểu thư?”
“Nô tỳ… Nô tỳ…” Tiểu Tâm không thể trả lời theo ý Ngụy Vương phi mong muốn, vì nàng chỉ được hỏi những điều mà nàng ta không thể trả lời được, cảm thấy có chút chống đỡ không nổi.
“Là không nhớ rõ sao?” Diêu Phẩm Nhàn vẫn giữ thái độ ôn hòa, trên mặt không lộ chút nghiêm khắc hay vẻ của người có địa vị cao. Nàng nhẹ nhàng nói: “Không nhớ cũng không sao, lát nữa đại phu đến rồi, ngươi cứ để người ta xử lý vết thương trước. Sau khi băng bó xong, bổn cung sẽ đưa ngươi đến gặp đại tiểu thư. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần chỉ mặt kẻ đã nói với ngươi những lời đó cho bổn cung.”
Tiểu Tâm đã hoàn toàn không thể chống đỡ được nữa, thiếu chút nữa thì “thình thịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Diêu Phẩm Nhàn để nhận sai. Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân lớn của Diêu Trọng Hòa đột nhiên vang lên.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người đều tụ tập ở đây?”
Đây không phải lần đầu Diêu Trọng Hòa chứng kiến cảnh tượng như vậy. Ông vừa mới hạ triều sáng nay, còn mời Thẩm Hàn Thanh - Thẩm đại nhân, đến phủ ôn chuyện. Trong lòng ông, chuyện của trưởng nữ Nghiên Nhi và hôn nhân của nàng ta luôn luôn được ưu tiên, vì thế hôm nay ông cũng muốn nhân cơ hội này thử xem Thẩm đại nhân rốt cuộc có ý gì.
Chỉ là không ngờ, hai người mới đi được vài bước trong hoa viên, liền nghe thấy động tĩnh từ bên kia.
Một nha hoàn va phải Tranh ca nhi, ông vốn định xem Tranh ca nhi sẽ xử lý như thế nào, nhưng không ngờ càng nhìn lại càng thấy tình huống không ổn.
Với sự nhạy bén của mình, lúc này ông tất nhiên đã đoán ra đây là một trò cười, một màn kịch. Cảm thấy phải tiến lại gần hơn, mắt thấy nha hoàn kia định nói ra Nghiên nhị, Diêu Trọng Hòa vội vàng tiến lên ngăn lại.
Sau khi nghiêm mặt răn dạy nha hoàn một câu, Diêu Trọng Hòa lập tức quay sang ôm tay hành lễ với Diêu Phẩm Nhàn: “Thần, tham kiến Ngụy vương phi.”
Trước mặt người ngoài, Diêu Phẩm Nhàn tất nhiên sẽ không làm khó phụ thân của mình, nàng vẫn giữ thể diện cho ông.
“Phụ thân không cần khách sáo.” Nàng giơ tay, tự mình nâng ông đứng dậy.
Tuy nhiên, với phụ thân thì nàng có thể đối đãi nhẹ nhàng, nhưng với nha hoàn này, nàng lại không dễ dàng tha thứ như vậy.
“Phụ thân, nữ nhi thấy nha đầu này có chút vấn đề, hành vi lén lút, nói năng ấp úng, hỏi thì không trả lời, sau lại nói lời không đâu. Nếu không phải vừa rồi nữ nhi vô tình va phải, có lẽ nàng ta đã muốn làm hại thanh danh của Tranh ca nhi. Những tin đồn nhảm truyền ra, cho dù là có thật hay không, đều rất đáng sợ, nàng ta thực sự không hiểu quy tắc.” Nàng tiếp tục nói: “Vừa rồi nàng ta còn định chạy, nữ nhi sẽ đưa nàng ta đi xem đại phu trước, rồi sau đó đến chỗ đại tỷ để đối chất.”
Diêu Trọng Hòa vẫn khom lưng, tỏ vẻ cung kính, nhưng ông lại nói:
“Là thần quản giáo không nghiêm, làm phiền Vương phi thanh tĩnh. Không bằng thế này, nha hoàn này Vương phi giao cho thần, lát nữa thần sẽ thẩm vấn nàng.”
Diêu Phẩm Nhàn liền cười: “Phụ thân, ngài đừng dọa nàng ta, thẩm vấn thì không cần đâu. Chỉ là nữ nhi cảm thấy có chút hiểu lầm, nên muốn mang nàng ta đi tìm đại tỷ để nói rõ ràng. Phụ thân, ngài bận việc, chuyện trong nhà không nên làm phiền ngài thì hơn.”
Nói xong, Diêu Phẩm Nhàn cũng không muốn tiếp tục trò chuyện nữa, trực tiếp phân phó Thanh Cúc: “Mang nàng ta đi xuống đi.”
“Vương phi!” Diêu Trọng Hòa sắc mặt khó coi, ông còn muốn ngăn cản.
Nhưng vì có nhiều người ở đây, lại thêm Thẩm đại nhân cũng có mặt, ông không thể quá mức cứng rắn.
Cuối cùng, chỉ có thể cười nịnh nọt, với giọng điệu mềm mỏng và cung kính nói: “Vương phi đã là nữ nhi gả đi, trở lại nhà cũ chỉ là khách, sao lại có thể để khách nhân làm việc vất vả trong phủ như vậy. Hay là ngài đi tìm lão thái thái đi, bà ấy nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Nàng biết phụ thân mình đang tính toán gì, sao nàng có thể không hiểu?
Đi tìm lão thái thái, chẳng phải cũng giống như trực tiếp giao người cho ông ta hay sao?
Diêu Phẩm Nhàn nhàn nhạt nói: “Tổ mẫu tuổi đã lớn, phụ thân lại còn nỡ quấy rầy bà, nữ nhi cũng không đành lòng. Nếu phụ thân đã nói nữ nhi là nữ nhi đã gả đi, không phải là người trong nhà, vậy thì nữ nhi quả thật không thể quản chuyện này. Nhưng mẫu thân là chủ mẫu trong gia đình, những chuyện nội trạch này thì mẫu thân nên đi quản. Cho nên… Thanh Cúc, đem người mang đi chỗ phu nhân đi.”
“Dạ, vương phi.” Thanh Cúc nhanh chóng đáp lời, rồi giơ tay ra hiệu cho nha hoàn kia làm thủ thế “thỉnh”.
Nữ nhi đã quyết tâm không thể bỏ qua, Diêu Trọng Hòa biết, lúc này ông nói gì nữa cũng là vô ích. Vì vậy, ông chỉ im lặng nhìn nữ nhi mang người đi, mà không nói thêm gì.
Rốt cuộc, ông không thể để người ngoài thấy trò cười này, để họ nghĩ rằng trong Diêu gia thực sự có mâu thuẫn, phụ tử không hòa thuận, phu thê cũng không đồng lòng.
Nhưng khi lòng đã có quyết định, Diêu Trọng Hòa lúc này cũng không còn tâm trạng để dò xét Thẩm đại nhân nữa. Ông chỉ ôm tay, nói lời xin lỗi, bảo nhi tử Tranh ca nhi đi theo sau, rồi ông cũng hướng hậu viện mà đi.
Khi cha con Diêu Trọng Hòa và Diêu Phẩm Nhàn rời đi, Diêu Tranh và các bạn học mới dám mở miệng nói chuyện.
"Vừa rồi đó là Ngụy vương phi sao? Quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc. Ta lớn lên ở đây từ nhỏ, chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp như vậy. Thật sự là… không biết dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp của nàng. Tiểu sinh thật sự cảm thấy hổ thẹn."
"Người ta nói 'kinh vi thiên nhân*', chắc là nói về nàng đó."
*Kinh vi thiên nhân: đẹp đến mức khiến trời phải ghen tị" hay "đẹp đến mức khiến người khác phải kinh ngạc."
"Hơn nữa vương phi còn rất nhân hậu, đối với một nha hoàn mà cũng có thể đối xử nhẹ nhàng và ôn hòa như vậy."
….
Nghe thấy những lời khen ngợi về Ngụy vương phi, ánh mắt Thẩm Hàn Thanh mơ màng, dường như đang nhìn về phía xa xăm, nơi bóng dáng vị quan của triều đình khuất dần. Sau một lúc, hắn lại bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Hắn hơi cúi mắt, im lặng, không nói gì.
Diêu Tranh thấy vậy, liền tiến lại gần, tiếp đón Thẩm Hàn Thanh: “Thẩm đại nhân, không bằng chúng ta đi đến tiền viện, ngồi trong thiên thính thưởng trà và làm thơ?”
Thẩm Hàn Thanh nâng đôi mắt đen sâu thẳm, vẻ mặt như một bức họa. Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua, tươi tắn và thanh thoát. Hắn gật đầu đồng ý: “Được.”
Chàng công tử lạnh lùng, không bao giờ cười, giống như một ngọn núi băng tuyết. Nhưng một khi cười, thì như tuyết tan chảy, băng tan ra.
“Chúng ta quen biết từ lúc còn trẻ, không cần khách khí như vậy. Nếu không phiền, hãy gọi ta là Thẩm đại ca.”
Trong lòng Diêu Tranh luôn rất kính trọng và ngưỡng mộ Thẩm Hàn Thanh, chỉ là tính cách của hắn luôn lạnh lùng, khiến người khác khó mà tiếp cận. Nhưng lần này, hắn đã nói như vậy, Diêu Tranh tự nhiên sẽ không từ chối.
Vì thế, Diêu Tranh vui vẻ đồng ý: “Vâng, Thẩm đại ca.”
Thấy hắn vui vẻ như vậy, Thẩm Hàn Thanh nhìn hắn một cái, rồi lại cúi mắt mỉm cười nhạt.
Nhóm học sinh xung quanh vẫn đang khen ngợi sắc đẹp và lòng tốt của Ngụy vương phi, nhưng chỉ có Thẩm Hàn Thanh nhận ra, nàng không chỉ xinh đẹp và thiện tâm, mà còn rất thông minh, là một nữ nhân cực kỳ sáng suốt.
Mới vừa rồi, cha con Diêu gia đấu nhau, Diêu đại nhân căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Nhị tiểu thư Diêu gia… khi còn học ở nhà, nàng học cái gì cũng rất nhanh. Lúc nào cũng im lặng, ít nói, nhưng khi nói lại có thể thốt ra những lời khiến người khác kinh ngạc, khiến người ta phải dừng lại và suy nghĩ sâu sắc.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.