Tĩnh Vương phi nghe ra trong lời Diêu Phẩm Nhàn có ý chê cười, nhưng nàng chẳng hề để bụng, ngược lại tâm trạng vẫn rất vui vẻ.
“Dù sao ta chỉ có lòng tốt cho ngươi lời khuyên, ngươi không nghe thì thôi.” Nếu là trước đây, thấy Ngụy Vương phi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, có lẽ Tĩnh Vương phi đã không chịu nổi mà tranh cãi rồi. Nhưng bây giờ nàng đang vui, người khác nói gì, nàng cũng chẳng buồn để ý.
Thậm chí, nàng còn không ngại, chủ động bắt chuyện thêm đôi câu.
Lúc này trời cũng đã về chiều, hai người vừa chuyện trò thêm một lúc thì có nha hoàn đến bẩm báo: “Tĩnh Vương điện hạ đã đến.”
Giờ này Vương gia còn chưa về phủ, vậy Tĩnh Vương đến tìm ai?
Diêu Phẩm Nhàn vô thức liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngồi đối diện mình: “Hôm nay ngươi chạy đôn chạy đáo như vậy, chẳng phải là vì cõng theo Tĩnh Vương nhà ngươi sao? Có phải ngài ấy không cho phép ngươi ra khỏi cửa không?”
Tĩnh Vương phi rõ ràng có chút lúng túng, ánh mắt cũng chỉ dám nhìn xung quanh, không dám đối diện với ánh nhìn của Diêu Phẩm Nhàn.
Thấy dáng vẻ ấy của nàng, Diêu Phẩm Nhàn lập tức hiểu rõ: xem ra, những điều nàng đoán, tám phần là đúng rồi.
“Vương tẩu! Ngươi nên ngoan ngoãn an phận một chút thì hơn. May mắn là hôm nay ngươi và đứa nhỏ đều bình an vô sự. Chứ nếu thật sự có chuyện gì xảy ra trong phủ Ngụy Vương ta, thì ta biết ăn nói sao với Tĩnh Vương huynh và Vương Thái phi? Khi ấy, chẳng phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-phi-ta-khong-muon-lam/2742143/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.