🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trước đây tiểu Ngũ hầu như không bao giờ chủ động xuất hiện vào ban đêm. Vì vậy, khi nghe thấy âm thanh của nó, Diêu Phẩm Nhàn không khỏi giật mình, hoảng hốt.

Nàng cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng liền lén lút liếc mắt về phía Vương gia, rồi nhanh chóng quay lại đối diện với tiểu ngũ, nói: [Chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ ta không tiện.]

Nhưng tiểu ngũ dường như không nghe hiểu lời nàng, vẫn như không có gì xảy ra.

[Chủ nhân, ta đã tìm được án tử thích hợp cho ngài.] Tiểu ngũ tiếp tục nói, dường như chẳng để ý đến nàng: [Án này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chủ nhân trước đây, lại ở trong kinh thành, không cần phải ra ngoài thành.]

Thấy tiểu ngũ dường như không nghe hiểu lời mình, Diêu Phẩm Nhàn không khỏi cảm thấy có chút bực bội.

[Hiện tại Vương gia đang ở bên cạnh, ngươi đừng nói mấy chuyện này nữa.] Diêu Phẩm Nhàn bất đắc dĩ, không thể cùng lúc ứng phó với hai người, huống chi, Vương gia có giác quan rất mạnh, chỉ cần nàng mất tập trung một chút, hắn nhất định sẽ cảm nhận được.

Hơn nữa, trước đây nàng từng giúp đỡ Thái tử và Thái tử phi, có một khoảng thời gian nàng không quan tâm, không thể ở bên Vương gia. Lúc ấy, Vương gia rõ ràng không vui và có chút nghi ngờ. Mặc dù sau đó hắn không hỏi thêm gì, nhưng nàng biết rõ, trong lòng hắn chắc chắn có chút hoài nghi đối với nàng.

Dù vậy, vì tôn trọng nàng, thấy nàng không muốn nói thêm, hắn mới không truy hỏi nữa.

Tiểu ngũ vẫn không để ý đến, tiếp tục nói về án tử. Diêu Phẩm Nhàn thấy vậy, đơn giản là không quan tâm đến nó nữa, mà càng thêm chủ động trò chuyện với Vương gia bên cạnh.

Đợi đến khi về đến nội viện, Ngụy vương đi đến tịnh thất để tắm rửa. Lúc này, Diêu Phẩm Nhàn mới có chút thời gian rảnh để nói chuyện với tiểu Ngũ.

[Tiểu ngũ, hôm nay có chuyện gì vậy?] Diêu Phẩm Nhàn mặt không đổi sắc, nhưng ngữ khí rõ ràng có chút không vui.

Tiểu ngũ tiếp tục nói: [Ta luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho chủ nhân, nhưng chủ nhân có bao giờ thật sự nghĩ đến bản thân mình chưa? Từ trước đến nay chủ nhân không chịu tiến thủ, chỉ biết hưởng lạc, ta cũng không nói gì, vì có ta ở đây, ta có thể giúp ngài sống lâu trăm tuổi. Nhưng nếu chủ nhân cứ muốn quá nhiều, vừa muốn trường thọ, lại muốn tình yêu… trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?]

Diêu Phẩm Nhàn nghe xong, cảm thấy không hiểu: [Ngươi đang nói gì vậy?]

Tiểu ngũ không muốn nói thêm, chỉ nói: [Thiên cơ không thể tiết lộ quá nhiều, ta chỉ có thể nói đến đây thôi.] Nó lại nhấn mạnh thêm: [Chủ nhân, ngài phải biết bảo vệ chính mình, như vậy mới có thể đạt được thành công, công đức viên mãn.]

Diêu Phẩm Nhàn im lặng trong giây lát, nhưng tiểu ngũ lại đột ngột nói lời từ biệt: [Thời gian không còn sớm, chủ nhân nên nghỉ ngơi sớm một chút.]

[Án tử kia…]

[Chuyện án tử, ngày mai sẽ bàn lại.] Tiểu ngũ nói xong câu này rồi im lặng.. Cả căn phòng nội tẩm trở nên tĩnh lặng, yên ắng đến mức như không có một âm thanh nào. Mãi cho đến khi Ngụy vương từ tịnh thất đi ra, mới phá vỡ sự yên lặng này.

“Sao vậy?” Vì vừa tắm xong, Ngụy vương chỉ mặc trung y rồi đi ra. Vừa mới bước ra, hắn nhìn thấy thê tử đang ngồi bên cửa sổ, mặt mày ngơ ngác, thất thần. Hắn lo nàng có điều gì tâm sự, liền chủ động đi lại gần hỏi: “Có phải có tâm sự không?”

Diêu Phẩm Nhàn lúc này mới nhận ra hắn đã ra, nàng quay lại nhìn thấy Vương gia, trong lòng có chút ủy khuất, chủ động tiến lại gần.

Nàng tựa vào ngực hắn, cả người như muốn hòa vào trong vòng tay ấm áp của hắn.

“Chẳng có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi mà thôi.” Nàng nói, giọng trầm xuống, như muốn giấu đi nỗi đau không thể thốt ra, thực sự là rất khó chịu.

Lời nói của tiểu Ngũ vừa mơ hồ lại vừa có chút đe dọa, thực sự khiến Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy sợ hãi. Tất nhiên là nàng mong muốn sống lâu, muốn sống đến trăm năm tuổi, nhưng con người thường dễ sinh lòng tham. Nếu Vương gia thật lòng yêu thương nàng, một lòng che chở cho nàng, thì nàng cũng không phải người cứng rắn đến mức không dao động.

Nàng đương nhiên hy vọng có thể sống bên phu quân, phu thê ân ái, gia đình hòa thuận, yên bình lâu dài.

Nhưng nàng vẫn rất tin tưởng tiểu Ngũ, nếu tiểu Ngũ nói rằng chuyện sống lâu và tình yêu chỉ có thể chọn một, nàng vẫn sẽ tin vào lời nó.

“Sợ cái gì?” Ngụy vương nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, hai tay ôm nàng thật chặt, cảm thán nói: “Có bổn vương ở đây, nàng không cần phải lo nghĩ gì cả.”

Lẽ ra, những lời Vương gia nói phải khiến nàng cảm thấy yên tâm, nhưng hôm nay...

Hôm nay, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy bất an, dù Vương gia đã hứa hẹn, cũng không thể khiến nàng cảm thấy thật sự an toàn.

Nhưng nàng không thể nói gì, chỉ có thể im lặng dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừ."

Ngày hôm sau, khi Ngụy vương rời khỏi vương phủ, Diêu Phẩm Nhàn lại gọi tiểu Ngũ ra. Nhưng lúc này, tiểu Ngũ dường như đã thay đổi hoàn toàn, khác xa với mọi khi.

Ngày thường nó còn có thể đùa giỡn, trêu chọc một chút, nhưng bây giờ nó chỉ còn vẻ nghiêm túc, làm việc như một quan chức xử lý công việc theo phép tắc.

Diêu Phẩm Nhàn vẫn còn nghi ngờ về những lời tiểu Ngũ đã nói hôm qua, nhưng nàng suy nghĩ lại, cũng hiểu thêm đôi phần. Cuối cùng, nàng chỉ nhận được lời nói lạnh lùng của tiểu ngũ: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Tiểu Ngũ nhanh chóng chuyển sang chuyện án tử, Diêu Phẩm Nhàn nghe xong, cảm thấy có chút thất thần.

Nói về án tử xong, tiểu ngũ lại nói:

[Chờ vụ án này xong, chủ nhân, ta sẽ giúp ngươi cởi trói.]

[Đợi chút, cái gì?] Diêu Phẩm Nhàn vẫn còn đang thất thần, nhưng vừa nghe thấy câu nói này, nàng lập tức chú ý: [Có ý gì?]

Tiểu ngũ vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng, không một chút ấm áp, nó nói: [Ta đã từng nói với ngài rồi, ta không thể luôn ở bên cạnh ngài. Sẽ có một ngày, ta sẽ rời đi.] 

Nó như cười nhạt: [Thế nào? Chủ nhân tiếc sao? Khi ngài không biết quý trọng ta, giờ ta muốn đi, ngài lại tiếc sao?]

Diêu Phẩm Nhàn biết cuối cùng tiểu Ngũ cũng sẽ rời đi, chỉ là nàng không ngờ rằng nó lại rời đi đột ngột như vậy.

Nói đi là đi, không chút do dự.

Nàng bắt đầu tính toán lại tuổi thọ của mình, hiện giờ đã sống đến 40 tuổi. Chờ nhiệm vụ này hoàn thành, có lẽ sẽ kéo dài thêm ít nhất 5 năm nữa, khi đó, nàng sống đến 45 tuổi cũng không phải chuyện khó.

45 tuổi... Chưa đến nửa thế kỷ, rõ ràng vẫn không phải là sống lâu.

Nhưng nếu thật sự không còn đường sống lâu hơn, sống đến tuổi này cũng được rồi. Dù sao, nàng mới chỉ 22 tuổi, khoảng cách giữa 45 tuổi còn hơn hai mươi năm nữa.

Tiểu ngũ có thể đọc hiểu những suy nghĩ trong lòng nàng, vì vậy, thấy nàng lúc này chỉ lo nghĩ về tuổi thọ của bản thân, tiểu Ngũ không khỏi cảm thấy có chút bực bội.

[Trong lòng chủ nhân, ta rốt cuộc là gì?] Hắn gần như khàn cả giọng, lúc này, nó như thể đang đứng trước mặt Diêu Phẩm Nhàn, thanh âm yếu ớt, đầy thê lương: [Từ đầu đến cuối, chỉ toàn là ta tự mình đa tình, một bên tình nguyện thôi.]

Diêu Phẩm Nhàn là người từng trải, là nữ nhân đã đi qua nhiều sóng gió, nên tự nhiên có thể nghe ra ẩn ý trong giọng nói của tiểu Ngũ. Trong đó rõ ràng mang theo chút tình ý khó giấu.

Nàng không khỏi kinh ngạc: [Ngươi... ý gì vậy?]

Lại nhịn không được hỏi tiếp: [Ngươi rốt cuộc là ai?]

Lúc này, tiểu Ngũ đã thất vọng, rơi thẳng xuống vực tuyệt vọng. Giọng nó bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường.

[Ta là ai không quan trọng. Ta là ai… cũng không thể sánh bằng vị trí của hắn trong lòng chủ nhân.]

Giọng hắn đột nhiên lại trở nên kích động: [Nhưng ta không cam lòng!]

Song cơn xúc động ấy thoáng qua rồi tan biến, nó nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh ban đầu:

[Nhưng dù không cam lòng thì thế nào? Cuối cùng, ta vẫn không bằng hắn.]

Diêu Phẩm Nhàn nghe mà không hiểu ra sao, từ đầu đến cuối, chỉ là tiểu Ngũ tự mình lẩm bẩm, tự nói tự nghe.

[Ta phải đi rồi, chủ nhân... bảo trọng.] Hắn nói.

Diêu Phẩm Nhàn đột nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn: [Ngươi... ý ngươi là sao? Bây giờ liền muốn đi sao? Đi rồi thì sau này, ngươi và ta... sẽ không còn gặp lại như thế này nữa ư?]

Tiểu Ngũ tựa như còn đang tự cho mình một hy vọng cuối cùng. Nó bỗng hỏi một câu, giọng mang theo chút bất lực xen lẫn mong cầu: [Nếu chủ nhân có thể đảm bảo rằng, cả đời này sẽ không động lòng với vị Ngụy Vương kia, chỉ cùng hắn sống qua loa lấy lệ cho hết một đời, hoặc... có thể hòa ly với hắn… Chỉ cần ngài có thể làm được điều đó, ta nghĩ... ta sẽ có lý do để ở lại.]

Mấy ngày gần đây, trong lòng Diêu Phẩm Nhàn vẫn luôn canh cánh suy nghĩ về chuyện ấy. Bởi vì nàng phát hiện, càng lúc nàng lại càng không thể khống chế được tình cảm trong lòng dành cho Vương gia.

Khi trước, lúc hắn mới vừa hồi kinh, còn nàng vừa mới tỉnh lại, nhớ đến kết cục thê thảm của bản thân trong sách, liền tự mình giác ngộ, tự mình buông bỏ. Lại còn đem những tổn thương, những khổ sở đời trước, mặc nhiên đặt lên người hắn.

Bởi vậy, từ thời khắc ấy trở đi, nàng đã đóng cửa lòng mình, cẩn trọng từng chút một, quyết không để bản thân động tình với hắn thêm lần nào nữa.

Nhưng hơn một năm trôi qua, tất cả những điều hắn làm vì nàng, nàng đều thấy được, đều ghi tạc trong lòng.

Chuyện gì hắn cũng nghĩ cho nàng trước tiên, mọi việc đều lấy nàng làm trọng. Nhất là sau chuyện Thiền Ngọc, hắn đã từng đứng trước mặt nàng mà lập lời thề độc, từng hứa hẹn chắc chắn với nàng rằng, đời này nếu không phải nàng, thì là ai cũng không được.

Đời này, kiếp này, thậm chí đến cả kiếp sau kiếp nữa, trong lòng hắn, cũng chỉ có duy nhất một người là nàng.

Đừng nói là Quý phi có ý đưa người vào phủ cho hắn, ngay cả sau này nếu Hoàng thượng có ban mỹ nhân, hắn cũng sẽ lập tức từ chối, tuyệt không nhận.

Một người thẳng thắn chân thành đến thế, một tấm chân tình không giấu không giếm như thế... bảo nàng sao có thể vẫn giữ được lòng mình?

Nếu hắn cứ vô tình, nàng sẽ rời đi… chỉ cần hắn lạnh lùng bạc bẽo một chút, nàng mới có thể thoải mái xoay người rời đi. Nhưng bây giờ hắn có tình có nghĩa như thế, nếu lý chí của nàng sắt đá, chẳng khác nào quá tuyệt tình, quá tàn nhẫn.

Mà điều đó... nàng không làm được.

“Được rồi, chủ nhân không cần nói nữa, ta đã hiểu.” Tiểu Ngũ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ mỏi mệt và thất vọng.

Hình như nó vẫn còn chưa yên tâm, nó lại nói thêm: “Nể tình chúng ta dù sao cũng từng là chủ tớ một thời gian, ta nhắc ngài vài điều cuối cùng. Hoàn thành nhiệm vụ trước mắt, ngươi sẽ được cộng thêm 5 năm tuổi thọ. Sau này, khi Thục phi Quách thị thất thế, ngươi sẽ lại có thêm 5 năm nữa. Ta đi rồi, nhưng vẫn để lại một vài thứ cho ngài. Về sau, nếu ngươi còn có cơ hội ‘vả mặt’ ai đó, thì vẫn có thể kéo dài tuổi thọ. Chỉ là… mỗi lần như thế, được thêm cũng không nhiều đâu.”

“Bảo trọng.”

Hai chữ “Bảo trọng” tuy ngắn gọn, nhưng lại vang vọng như một lời từ biệt xa xăm. Âm thanh ấy nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Diêu Phẩm Nhàn nghe ra được: lần này, nó thật sự đã đi rồi.

Nhưng nàng vẫn khó có thể tin nổi, vẫn còn hy vọng rằng tiểu Ngũ chỉ đang đùa giỡn như mọi khi. Vì thế, nàng gọi thêm vài tiếng nữa, mong nó sẽ trả lời.

Nhưng không, từng tiếng gọi của nàng đều rơi vào khoảng không, không có lấy một lời hồi đáp.

Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn chợt trống rỗng, một nỗi buồn lặng lẽ lan ra, như thể vừa mất đi điều gì đó rất quan trọng.

Việc nuôi dưỡng tiểu Ngũ giống như chăm sóc một sủng vật, qua một thời gian dài, tự nhiên sẽ sinh ra tình cảm. Hơn nữa, tiểu Ngũ trong lòng Diêu Phẩm Nhàn không chỉ là một người bạn bình thường, mà là một sự tồn tại rất đặc biệt.

Mặc dù Diêu Phẩm Nhàn không có tình yêu nam nữ với tiểu Ngũ, nhưng nàng vẫn cảm thấy một sự gắn bó, không muốn rời xa. Nàng cũng không hiểu tại sao, nhưng khi tiểu Ngũ đột nhiên rời đi, nàng lại cảm thấy rất buồn và đau lòng.

Cảm giác đó giống như... khi một người bạn thân lâu năm đột ngột nói lời chia tay, nàng không thể không tiếc nuối, không thể không cảm thấy mất mát.

Sau một thời gian, Diêu Phẩm Nhàn bỗng cảm thấy như mình bị thiếu mất một cái gì đó. Nàng ngơ ngẩn ngồi bên cửa sổ, không làm gì cả. Nàng mệt mỏi đến mức không muốn nghĩ đến bất cứ việc gì, thậm chí cũng lười biếng không muốn nói thêm một câu nào.

Chỉ đến khi đến tối, Ngụy vương trở về, nàng mới dồn hết cảm xúc vào và bắt đầu khóc trong lòng hắn.

Ngụy vương hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi của nàng, nhưng không vội hỏi lý do. Hắn chỉ ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, cho đến khi nàng nín khóc và cảm xúc bình tĩnh lại. Lúc này, Ngụy vương mới lên tiếng: “Hôm nay nàng sao vậy?”

Diêu Phẩm Nhàn không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể mơ hồ hỏi: “Chàng có tin trên đời này thật sự có thần quỷ như người ta hay nói không?”

Ngụy vương khẽ nhắm mắt lại, nếu hắn không nhớ lầm, đây đã là lần thứ hai vương phi hỏi hắn câu này.

Hắn không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, chỉ theo bản năng trả lời: “Thiên hạ rộng lớn, chuyện kỳ lạ nào chẳng có. Nhiều khi, tin thì có, không tin thì không.” Rồi lại khẽ hỏi: “Nhàn nhi, nàng gặp phải chuyện gì sao?”

Diêu Phẩm Nhàn vẫn tựa vào lòng hắn, đôi mắt mơ màng như đang nhìn về một nơi xa xăm, nhưng lại chẳng nhìn rõ gì, ánh mắt cứ lơ đãng như vậy.

“Chắc phu quân không tin, nhưng thiếp thường xuyên mơ thấy một vị thần tiên. Từ khi Vương gia hồi kinh, thần tiên đó luôn đi theo ta. Người đó chỉ điểm cho thiếp rất nhiều chuyện, trong lòng thiếp thật sự cảm kích hắn. Chỉ là... hôm nay, khi thiếp ngủ trưa, lại mơ thấy hắn, hắn nói rằng hắn phải rời đi.”

Diêu Phẩm Nhàn vẫn không thể hoàn toàn nói thật lòng mình, vì những chuyện này, nếu không phải chính bản thân trải qua, ai cũng sẽ khó mà tin. Mà dù Vương gia có tin nàng, thì cũng chẳng giúp gì được.

Vì vậy, nàng tự hỏi mình, tại sao lại phải thêm phiền não cho hắn?

Ngụy vương khẽ mỉm cười, vừa âu yếm vuốt nhẹ mái tóc đen của nàng, vừa nói: “Nếu có thể mơ thấy thần tiên, chắc chắn là người có tấm lòng thuần thiện. Nhàn Nhi trời sinh lương thiện, có thể trong mơ gặp được quý nhân chỉ điểm, cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là… trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn. Có một số người, họ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời. Mặc dù người ra đi khiến ta tiếc nuối, nhưng nếu đã từng chung sống hòa hợp, thì những ký ức sau này sẽ trở thành một đoạn ký ức đẹp.”

Diêu Phẩm Nhàn bất chợt ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt kiên định không rời. Nàng nhìn mãi đến khi Ngụy vương cảm thấy có chút bất an, rồi từ hoang mang chuyển sang bất đắc dĩ. Cuối cùng, không nhịn được, hắn bật cười. Diêu Phẩm Nhàn cũng từ từ thu lại ánh mắt, nhưng lại chủ động ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn.

“Ta thích chàng.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.