🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[Ma hồ đồ]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Đêm khuya thanh vắng, có một người đang đứng bên hồ thẫn thờ nhìn bọn họ. Nơi này vắng vẻ, bình thường đã hoang vu, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người, trông rất kỳ quái. Hơn nữa, người nọ mặt trắng bệch, hai mắt trống rỗng, như đã nhìn bọn họ từ lâu.

 

An Nô nhỏ giọng nói: "Hắn mặc áo trắng, có phải là người của Thiên Mệnh ti không?"

 

Giang Trạc nhìn người nọ một lúc, chậm rãi lắc đầu: "Không phải, y phục của hắn cổ xưa, không có vân mây của Thiên Mệnh ti."

 

Tuy rằng Tắc Quan đều mặc áo trắng, nhưng không có nghĩa người mặc áo trắng đều là Tắc Quan. Nhớ lại hai mươi năm trước, có không ít môn phái đều dùng áo trắng đại diện cho sự tôn quý, bởi vì "trắng là màu thanh bạch, thuần khiết", là thứ mà mọi người dùng để thể hiện sự thoát tục, không màng danh lợi.

 

Thiên Nam Tinh hỏi: "Tại sao hắn cứ nhìn chằm chằm chúng ta vậy?"

 

An Nô cũng nói: "Đúng vậy, nếu hắn không phải người của Thiên Mệnh ti, tại sao lại cứ nhìn chằm chằm chúng ta? Hơn nữa ta là một cái đầu lâu, hắn vậy mà cũng không sợ!"

 

Thiên Nam Tinh trẻ người non dạ, thấy người nọ cứ nhìn chằm chằm, bèn vẫy tay với người nọ: "Vị bằng hữu này, ngươi đang làm gì ở bên hồ vậy? Nơi đó rất nguy hiểm, lại đây nói chuyện đi!"

 

Giọng nàng trong trẻo, có thể truyền đi rất xa, nhưng người nọ không có phản ứng, vẫn đứng ngây ra, như thể không hiểu nàng đang nói gì. Thiên Nam Tinh càng thấy kỳ lạ: "Hắn rõ ràng nghe thấy rồi, sao không để ý đến ta?"

 

Lạc Tư nói: "Vì hắn không qua được."

 

Thiên Nam Tinh hỏi: "Tại sao?"

 

Giang Trạc đứng bên cạnh tiếp lời: "Có ba lý do, một là hắn không có chân, hai là hắn là quỷ, còn ba, là vì nơi này vừa mới triệu hồi Thái Thanh, vẫn còn mùi Sóc Nguyệt Ly Hỏa. Chỉ cần không ngốc, chắc chắn hắn sẽ không qua đây."

 

Nhưng nếu núi không đến với ta, thì ta sẽ đến với núi. Con quỷ kia không chịu qua, họ đành phải đi tới. Đến gần, Giang Trạc gõ quạt vào lòng bàn tay: "Quả là một công tử tuấn tú."

 

Hóa ra con ma kia mày mắt như tranh, trông rất ôn nhuận, chỉ là dù người ôn nhuận đến đâu, khi chết đi, sắc mặt cũng sẽ xám xịt trắng bệch, giống như phủ một lớp sương mù.

 

Lạc Tư kéo tay áo y mạnh hơn, như vô tình nói: "Tuấn tú? Ừm, đúng là khá tuấn tú, nhưng hắn là một con ma to đùng đấy."

 

Giang Trạc đã quen với việc hắn sợ ma rồi, chỉ là không hiểu, bản thân hắn "không phải người", vậy mà lại sợ đồng loại. Lúc này y chỉ muốn cười: "Được rồi, được rồi, chúng ta dừng lại ở đây, nhưng ngươi đừng kéo nữa, tay áo ta sắp bị ngươi kéo rách rồi."

 

An Nô bên cạnh nhìn rõ mặt con ma kia, kinh ngạc nói: "Ta chưa từng gặp hắn, hắn không phải tộc nhân của ta!"

 

An Nô kinh ngạc như vậy là vì trên đời này, ngoài những con ma bị quỷ sư điều khiển hoặc bị chú thuật trói buộc, đa phần đều là cô hồn dã quỷ, mà cô hồn dã quỷ thường chỉ lang thang ở nơi có ký ức sâu sắc nhất lúc sinh thời. Vì vậy, dù ở đây có ma, cũng không nên là một con ma từ nơi khác đến!

 

Thiên Nam Tinh nói: "Huynh đừng vội, để ta hỏi hắn. Vị bằng hữu này, ngươi là ai?"

 

Con ma lộ vẻ hoang mang, nhìn Thiên Nam Tinh một lúc. Thiên Nam Tinh tưởng hắn không biết nói, đang định dán bùa giúp thì con ma lên tiếng: "Ta... Ta không biết, ngươi là ai?"

 

Thiên Nam Tinh nói: "Ta là người của núi Bắc Lộ, sao ngươi lại đứng một mình ở đây?"

 

Con ma rất khó hiểu: "... Ta... Tại sao ta lại đứng ở đây? Ta cũng không nhớ nữa..."

 

An Nô nói: "A! Hoá ra ngươi là một con ma hồ đồ."

 

Con ma lẩm bẩm: "Ta là ma hồ đồ? Không... Ta... Trước kia ta nhớ rất rõ..."

 

Giang Trạc thấy trang phục của hắn không phải giàu sang thì cũng phú quý, lúc sinh thời chắc là đệ tử của một tông môn nào đó, bèn nói: "Không sao, vị bằng hữu này, ta hỏi ngươi mấy câu được không?"

 

Người biến thành ma, mất trí nhớ là chuyện thường, vì thế gian này không có luân hồi chuyển thế, ma quanh quẩn lâu ngày, ký ức và linh thể sẽ dần dần tan biến. Vì vậy, con ma này chưa tiêu tán, chứng tỏ hắn vẫn còn ký ức.

 

Con ma nói: "Xin cứ hỏi."

 

Giang Trạc suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Tại sao ngươi lại mặc áo trắng?"

 

Con ma cúi đầu nhìn mình, im lặng một lúc, trả lời: "Vì... Đây là... của tông môn ta... Chúng ta... đều mặc áo trắng."

 

Quả nhiên hắn vẫn còn ký ức, có lẽ là để đối phó với sự tan biến, nên chọn quên mình trước, dành chút ký ức ít ỏi còn lại cho tông môn, nhưng chỉ cần có manh mối này, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

 

Giang Trạc nói: "Tông môn mặc áo trắng ta biết không ít, xin hỏi ngươi thuộc môn phái nào?"

 

Con ma nói: "Xin lỗi, ta không nhớ nữa."

 

Điều này hơi kỳ lạ, hắn coi trọng tông môn như vậy, sao lại không nhớ tên tông môn?

 

Giang Trạc đổi câu hỏi khác: "Tông môn của ngươi có thờ phụng Đại A không?"

 

Con ma đáp: "Không có."

 

Giang Trạc nói: "Ta hiểu rồi, các ngươi thờ phụng Thái Thanh."

 

Con ma nghe thấy hai chữ "Thái Thanh", nhãn cầu chuyển động, cuối cùng cũng có biểu cảm khác ngoài sự hoang mang. Hắn ôm ngực, lẩm bẩm: "Phải... Bọn ta thờ phụng Thái Thanh... Sao ngươi biết?"

 

Rất đơn giản, hắn coi trọng tông môn như vậy, nhưng lại không nhớ tên tông môn, chứng tỏ tông môn của hắn không tầm thường, không thể tùy tiện nhắc đến. Nhưng vạn tông trên đời đều bắt nguồn từ Giao Mẫu, nếu không có thâm thù đại hận thì có gì mà không thể nhắc đến? Trừ phi tông môn của hắn không tôn thờ Giao Mẫu nên mới phải giữ kín. Nếu không tôn thờ Giao Mẫu thì chỉ còn hai khả năng: Đại A hoặc Thái Thanh.

 

Giang Trạc nhìn hắn: "Ta đoán thôi, giờ ta không chỉ biết các ngươi thờ phụng ai, mà còn biết tông môn các ngươi tên gì."

 

Con ma vội vàng hỏi: "Tên gì?"

 

Lạc Tư hơi nghiêng người, tiếp lời: "Sóc Nguyệt tông."

 

Lời vừa dứt, cả người và ma đều ngây ra, An Nô há hốc mồm: "Khoan đã! Giang huynh, chẳng phải huynh bảo lời ông mai nói là lừa ta sao?!"

 

Giang Trạc nói: "Đúng vậy, ta nói ông mai không phải đệ tử Sóc Nguyệt tông, nhưng ta không nói Sóc Nguyệt tông là giả."

 

Con ma nói: "Sóc Nguyệt tông, đúng vậy, tông môn của ta tên là Sóc Nguyệt tông, ta... Ta là đệ tử Sóc Nguyệt tông!"

 

Hắn nhớ ra tông môn, rất vui mừng, bay về phía Giang Trạc, nhưng bay được nửa đường, đột nhiên sắc mặt đại biến, hoảng sợ lùi lại: "Ngươi... Ngươi có ly hỏa, đáng sợ quá, đáng sợ quá..."

 

Giang Trạc nào có ly hỏa? Y quay đầu lại, phía sau chỉ có Lạc Tư, bèn quay lại, nói với con ma kia: "Vừa rồi đúng là có triệu hồi ly hỏa, nhưng ngươi đừng sợ, bây giờ đã dập tắt rồi. Các ngươi thờ phụng Thái Thanh, còn sợ cái này sao?"

 

Con ma che mặt né tránh, không chịu đến gần Giang Trạc nữa: "Sợ, sợ! Xin ngươi đừng lại gần, ta... Ta... Xin lỗi, ta thật sự rất sợ."

 

Tuy sợ hãi, nhưng hắn rất phải phép, Giang Trạc bèn chủ động lùi lại một bước: "Ngươi yên tâm, ta không lại gần, chúng ta nói chuyện như thế này thôi."

 

Thiên Nam Tinh thấy con ma đáng thương, cũng nói: "Ngươi đừng sợ, Tứ ca ta nói lời giữ lời."

 

Chỉ có An Nô vẫn tò mò: "Vị bằng hữu này, ngươi là đệ tử Sóc Nguyệt tông, sao lại chạy đến đây?"

 

Con ma vẫn che mặt, dường như nhớ lại được đôi chút: "Ta nhớ... Ta nhớ mình đang tìm một thứ."

 

An Nô hỏi: "Thứ gì?"

 

Giang Trạc thầm tiếc nuối, đã đoán được câu trả lời. Quả nhiên, ngay sau đó, y nghe con ma nói: "... Tim, ta đang tìm tim, hình như nó bị người ta moi mất rồi..."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.