[Báo và báo] Editor: Gấu Gầy Tiếc là sự đáp lại chỉ có một lần, Minh Trạc móc tay xong liền nói: "Nói xong rồi thì tránh ra đi." Lạc Tư không nhúc nhích một lúc lâu, hắn nhìn chằm chằm Minh Trạc: "Không tránh thì sao?" "Không sao cả," Minh Trạc hơi co gối lên, chống vào Lạc Tư, "Nhưng phiền ngươi, đừng tùy tiện đè lên người khác." Lạc Tư nói: "Vừa rồi không phải còn muốn dạy dỗ ta sao?" "Chỉ là vừa rồi thôi à?" Minh Trạc giả vờ ngạc nhiên, "Chẳng lẽ ngươi chưa nhận ra, bây giờ ta cũng đang dạy dỗ ngươi đấy." Vẻ mặt y đã không còn như lúc vừa tỉnh ngủ, đầu gối chống vào bụng Lạc Tư, đây là một vị trí tế nhị, dù tiến hay lùi đều rất khó xử. "Sao vậy," vẻ hung dữ trong mắt Lạc Tư vẫn chưa tan biến, "Ngươi dạy dỗ mèo cũng như vậy sao?" "Ngươi thích hỏi nhiều như vậy, sao không làm quân chủ luôn đi," Minh Trạc liếc mắt khinh khỉnh, cằm lại hất lên, "Hơn nữa ngươi làm sao mà sánh được với mèo của ta?" Dấu tay trên cằm gần tan, chỉ còn chút hồng nhạt. Nếu Minh Trạc không ngẩng đầu lên thì Lạc Tư còn không nhìn thấy, bây giờ ngẩng lên rồi, lộ hết cả ra. Lạc Tư nhìn một lúc, vì ánh sáng không tốt, xương hàm lúc ẩn lúc hiện, dấu tay kia như bằng chứng cho việc hắn đã thất lễ, vượt qua giới hạn. Minh Trạc đột nhiên hỏi: "Ngươi còn muốn nhìn bao lâu nữa?" Lạc Tư thu hồi ánh mắt, đột nhiên giơ tay, từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856399/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.