[Âm Dương Tử] Editor: Gấu Gầy Âm Dương Tử có thể truy tìm linh năng, bất kể Minh Hàm đang điều khiển con rối hay đang phân thần ký sinh, chỉ cần hắn thi triển chú thuật, linh năng sử dụng đều sẽ để lại dấu vết. Lúc này Lạc Tư vẫn chưa thể thi triển thần thông, bèn mượn cớ "của hồi môn" ném đồng xu cho Minh Trạc. Hai người đã từng dùng cách này bên ngoài trận pháp, Minh Trạc làm theo, nhân lúc linh năng chưa cạn kiệt ném đồng xu ra ngoài, quả nhiên đồng xu có hướng bay rõ ràng. Ngay khi Lạc Tư vừa dứt lời, nó đã lao ra khỏi tiền đường, phóng vào bóng đêm mịt mùng. Minh Hàm nói: "Một người thì thản nhiên, một người thì lời nào cũng đâm thẳng vào tim, phối hợp ăn ý như vậy, rốt cuộc là nhờ hồn phách tương thông hay là do âm thầm chung đụng?" "Là cái nào cũng không liên quan đến ngươi," người giấy nhỏ trên tay Minh Trạc bay ra theo lời nói, "Thay vì quan tâm đến bọn ta, ngươi nên lo cho cái mạng của mình trước đi." Người giấy lập tức biến thành công công mặt phấn, lao về phía Minh Hàm. Minh Hàm không hề động đậy, chỉ nói: "Người ngươi chém bây giờ không phải ta, mà là Lâm Trường Minh. Hắn đã bất hạnh như vậy rồi, ngươi còn muốn giết hắn sao?" Công công mặt phấn không nói lời nào, vung đao chém về phía cổ gã. Gã hóa thành sương mù lập tức tản ra, nhưng vẫn chậm một bước, bị tên công công chém đứt một lọn tóc bạc. Đến khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856430/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.