🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[Kẻ phong lưu]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Minh Trạc không rút tay về được, đầu ngón tay dán chặt vào vết thương, chỉ cần y khẽ động là Lạc Tư sẽ đau thêm một chút. Bà mối vẫn đang thao thao bất tuyệt những lời chúc phúc bên ngoài kiệu hoa, xung quanh ồn ào, nhưng hai người lại giằng co trong chiếc kiệu chật hẹp. Ánh mắt ẩn giấu của họ giao nhau, khiến cho những cảm xúc vốn đã mơ hồ càng thêm mờ mịt.

 

"Chó thích bị dạy dỗ như ngươi," Minh Trạc lời lẽ cay nghiệt, "lần đầu ta gặp đấy."

 

"Chuyện gì ra chuyện đó," Lạc Tư nói, "Khăn tay này ngươi đưa, bây giờ ta làm bẩn rồi, đâu thể cứ thế trả lại cho ngươi."

 

"Một cái khăn tay," Minh Trạc nói, "Lấy lại cũng chỉ vứt đi."

 

"Nếu khăn tay không quan trọng," Lạc Tư hỏi qua khoảng cách còn lại giữa hai người, "Vậy 'ghi nợ' vừa rồi là vì cái gì?"

 

Minh Trạc làm như không thèm để ý, chậm rãi nghiêng người về phía trước: "Ta muốn vì cái gì thì vì cái đó."

 

"Ngươi đã nói những lời này với bao nhiêu người rồi," Lạc Tư tăng thêm lực tay, nắm chặt Minh Trạc hơn, "Những người bị ngươi coi là 'chó', ngươi đều quản chặt như vậy sao?"

 

Phản ứng của hắn khiến Minh Trạc hứng thú, Minh Trạc quan sát biểu cảm của hắn, tàn nhẫn nói: "Không nhớ rõ nữa, ngươi có thể là người duy nhất, cũng có thể là người thứ mười ngàn."

 

Ngón tay đột nhiên bị siết đau, cọ vào chút gì đó dính dính, vết thương lại chảy máu.

 

"Người thứ mười ngàn," Lạc Tư dường như chẳng cảm thấy gì, giọng nói còn mang chút lười biếng, "Đã lập khế ước, đã hôn vài lần, vẫn là người thứ mười ngàn. Thì ra ngươi có nhiều chó như vậy?"

 

Minh Trạc nói: "Làm Quân chủ không phải đều như vậy sao?"

 

Giọng điệu của y quá đùa cợt, lộ rõ ý đồ, như thể việc thử Lạc Tư là một chuyện thú vị.

 

Kiệu hoa vẫn đang di chuyển, rèm kiệu lay động, có vài tờ tiền giấy bay vào. Minh Trạc bị thu hút, chuyển sự chú ý sang tiền giấy: "Màu sắc thay đổi rồi ——"

 

Lạc Tư đột nhiên kéo y lại, chóp mũi chạm vào nhau, hôn lên môi y. Lưng Minh Trạc lập tức đụng vào vách kiệu, nửa người bị đè lên. Rất nhanh, y nhận ra đây không phải là hôn, mà là cắn.

 

Minh Trạc không nên dời mắt đi, y đã quá coi thường d*c v*ng chiếm hữu của Lạc Tư. Họ đã hôn nhau rất nhiều lần trong trận, nhưng chỉ là hôn thôi, đến mức Minh Trạc suýt quên mất Lạc Tư là kẻ khốn nạn thế nào.

 

Có lẽ y đã gọi tên Lạc Tư, nhưng chẳng ai nghe thấy, vì đầu lưỡi tê dại không thể thốt nên lời. Y không còn tâm trí đâu mà phân tâm nữa, mọi phản ứng đều dành trọn cho Lạc Tư.

 

Lạc Tư đã từng xoa đuôi mắt Minh Trạc, cũng từng bóp eo Minh Trạc. Nhưng lần này, ngoài việc nắm tay Minh Trạc, hắn không chạm vào đâu khác. Hắn chỉ cắn, chỉ hôn, khiến Minh Trạc nuốt không kịp, trong lúc kiệu hoa xóc nảy như người sắp chết đuối, mỗi hơi thở đều hỗn loạn như đang cầu xin.

 

Hắn hôn y không phải để mượn linh.

 

Kiệu hoa đột nhiên "rầm" một tiếng dừng lại, khiến bên trong kiệu cũng rung lên. Bà mối vui vẻ nói: "Đến rồi, cuối cùng cũng kịp giờ lành! Như Ý lang, Giang lang quân, mau xuống kiệu bái đường nào!"

 

Nói xong, rèm kiệu được vén lên, bà ta vừa dùng khăn tay che nửa mặt vừa nhìn vào trong. Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, chiếu rõ cả bên trong kiệu, bà mối đang định nhìn kỹ, thì bên trong có bóng đỏ lóe lên, là "Giang lang quân" mặc hỷ phục bước xuống kiệu.

 

Bà mối kêu lên: "Ai dà, Giang lang quân, sao hỷ phục lại nhăn nhúm thế này? Lát nữa bái đường không đẹp mắt đâu."

 

Áo ngoài của Lạc Tư đã mất lúc chặn Lâm Trường Minh, bây giờ vạt áo trước xộc xệch, cộng thêm khuôn mặt của hắn, không giống sắp đi bái đường, mà giống như vừa mới say rượu lêu lổng trở về. Hắn nghiêng người, một tay vịn cửa kiệu, nói vọng vào trong: "Đẹp hay không là do 'Như Ý lang' quyết định, đúng không?"

 

"Như Ý lang" như vừa tỉnh ngủ, vòng vàng trên cánh tay đều lệch lạc, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của Lạc Tư, vẫn đang dùng ngón tay cái lau khóe môi đau vì bị cắn. Hai người lại nhìn nhau, Minh Trạc nếm được chút vị máu, đó là máu của Lạc Tư dính trên đầu ngón tay y.

 

Bà mối buông khăn tay xuống, cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ: "Phải phải phải, chỉ cần Như Ý lang nhà ta thấy đẹp là được. Bên trong đã chuẩn bị xong xuôi, khách khứa cũng đã an tọa, bây giờ chỉ còn chờ hai vị nữa thôi, mau đi nào!"

 

Minh Trạc gằn ba chữ: "Ngươi giỏi lắm."

 

Chính sự quan trọng hơn, y nhặt mấy tờ tiền giấy lên, bước xuống kiệu. Màu sắc của tiền giấy đã thay đổi, chúng vốn có ba màu đỏ, trắng, vàng, bây giờ chỉ còn lại màu trắng.

 

"Đây chính là nơi mà Lâm Trường Minh muốn thành thân," Lạc Tư gấp khăn tay bẩn lại vài lần quấn lên tay, "Một nửa là lễ đường, một nửa là linh đường, cũng coi như kỳ cảnh."

 

Tiểu viện trước kiệu hoa không phải nơi nào khác, chính là chỗ Lâm Trường Minh và Giang Lâm Trai từng ở. Cửa viện mở toang, bên trong đầy khách khứa, đều là những khuôn mặt quen thuộc mà bọn họ đã gặp trong lúc khám tội. Cây Vô Ưu trong sân treo đầy đèn lồng cá lửa, đi thẳng vào trong là sảnh chính bái đường, còn bên cạnh là linh đường để quan tài.

 

Minh Trạc nhìn lướt qua quan tài trong linh đường: "Hắn cũng chu đáo thật, người nên mời chẳng sót một ai."

 

Vừa nói xong, có người bước ra từ sảnh chính. Người kia dáng người thấp bé, vẫn mang dáng vẻ thiếu niên, thấy Lạc Tư thì mừng rỡ, thân thiết gọi: "Sư phụ!"

 

Tiếng gọi này như hòn đá rơi xuống nước, khuấy động cả một vùng. Thì ra khách khứa đang đợi trong sảnh không phải ai khác, chính là các đồ đệ đã chết của Giang Lâm Trai ở thành nhỏ.

 

"Si tâm biến thành vọng tưởng," Lạc Tư lấy tiền giấy từ tay Minh Trạc, "Tiền giấy này không phải đổi màu, mà là phai màu."

 

Như để chứng minh lời hắn nói, tiếng nhạc xung quanh trở nên hỗn loạn, người trong sân đều cười. Họ cười đến mất mắt, rồi cười đến mất đầu, cuối cùng biến thành đám giấy mỏng, vẫn đang cúi người che miệng, phát ra tiếng cười ha hả.

 

Lâm Trường Minh bị chiếm cơ thể, tâm thần lại hỗn loạn, muốn duy trì một thế giới không xảy ra sai sót thì phải dùng hết sức lực. Nhưng linh năng hắn ta dùng để mở trận vốn mượn từ Minh Hàm, giờ đã là nỏ mạnh hết đà, vì vậy người trong trận đều lộ nguyên hình.

 

"Mau bái đường đi," bà mối lắc lư nửa người, cùng mọi người thúc giục, "Trước bái thiên địa, sau bái cao đường ——"

 

Mọi người vây quanh, đẩy hai người về phía lễ đường.

 

Minh Trạc chẳng biết bị ai nhét vào tay một dải lụa đỏ, ở giữa thắt nút đồng tâm mà y chưa từng thấy, đầu kia Lạc Tư đang nắm. Trên vai và tóc y vương thứ gì đó, ngẩng lên nhìn, hoá ra là hoa Vô Ưu rơi như tuyết.

 

Mọi người nói: "Phu thê giao bái ——"

 

Minh Trạc và Lạc Tư chạm đầu vào nhau, bị đám người giấy vây quanh đẩy vào tân phòng. Hoa chúc* trong phòng khẽ nổ lách tách, Minh Trạc đột nhiên dừng bước: "Không đúng."

 

*Hoa chúc: nến cưới

 

Suy đoán của Lạc Tư không sai, nhưng đó là dựa trên việc Lâm Trường Minh tự cho rằng Giang Lâm Trai cũng thích mình. Song vừa rồi họ vừa bỏ qua một sự thật: Lâm Trường Minh biết mình bị lừa.

 

Hắn ta biết những hồi đáp mà hắn ta tưởng tượng bấy lâu nay, thực ra đều do Minh Hàm cố ý dẫn dắt. Nói cách khác, từ ngày Lâm Trường Minh phát hiện mình bị lừa, hắn đã hiểu, Giang Lâm Trai chưa từng động lòng với mình. Đã không động lòng, vậy thành thân là gì? Động phòng là gì? Si tâm có thể biến thành vọng tưởng, nhưng không thể trở nên bẩn thỉu. Quân tử trọng quân tử, Như Ý lang phong lưu, nhưng hắn ta không phải kẻ hạ lưu.

 

Minh Trạc siết chặt dải lụa đỏ, đột nhiên quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: "Chó Minh Hàm, lại là kế trong kế."

 

Trong sân bỗng dưng nổi gió, thổi tiền giấy và cánh hoa bay tán loạn. Đèn lồng cá lửa lần lượt tắt, cuối cùng nơi đây chẳng còn gì, giống như khoảnh khắc Lâm Trường Minh tỉnh mộng.

 

Tất cả đều là giả.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.