[Kẻ phong lưu] Editor: Gấu Gầy Minh Trạc không rút tay về được, đầu ngón tay dán chặt vào vết thương, chỉ cần y khẽ động là Lạc Tư sẽ đau thêm một chút. Bà mối vẫn đang thao thao bất tuyệt những lời chúc phúc bên ngoài kiệu hoa, xung quanh ồn ào, nhưng hai người lại giằng co trong chiếc kiệu chật hẹp. Ánh mắt ẩn giấu của họ giao nhau, khiến cho những cảm xúc vốn đã mơ hồ càng thêm mờ mịt. "Chó thích bị dạy dỗ như ngươi," Minh Trạc lời lẽ cay nghiệt, "lần đầu ta gặp đấy." "Chuyện gì ra chuyện đó," Lạc Tư nói, "Khăn tay này ngươi đưa, bây giờ ta làm bẩn rồi, đâu thể cứ thế trả lại cho ngươi." "Một cái khăn tay," Minh Trạc nói, "Lấy lại cũng chỉ vứt đi." "Nếu khăn tay không quan trọng," Lạc Tư hỏi qua khoảng cách còn lại giữa hai người, "Vậy 'ghi nợ' vừa rồi là vì cái gì?" Minh Trạc làm như không thèm để ý, chậm rãi nghiêng người về phía trước: "Ta muốn vì cái gì thì vì cái đó." "Ngươi đã nói những lời này với bao nhiêu người rồi," Lạc Tư tăng thêm lực tay, nắm chặt Minh Trạc hơn, "Những người bị ngươi coi là 'chó', ngươi đều quản chặt như vậy sao?" Phản ứng của hắn khiến Minh Trạc hứng thú, Minh Trạc quan sát biểu cảm của hắn, tàn nhẫn nói: "Không nhớ rõ nữa, ngươi có thể là người duy nhất, cũng có thể là người thứ mười ngàn." Ngón tay đột nhiên bị siết đau, cọ vào chút gì đó dính dính, vết thương lại chảy máu. "Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856432/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.