[Tiếng thì thầm trong đêm] Editor: Gấu Gầy Một người cười nói: "Ta muốn tác thành chuyện tốt cho hai người các ngươi, vậy mà ngươi lại bảo ta tính kế các ngươi, như thế có phải là lấy ơn báo oán không?" Giọng nói này chính là Minh Hàm vừa giả vờ bỏ chạy, gã hiện thân, giữa các ngón tay đang kẹp Âm Dương Tử. "Ngươi chiếm cơ thể người khác, lại còn trộm của hồi môn của ta." Lạc Tư xoay người, nhìn Minh Hàm, "Nếu thật sự muốn tác thành chuyện tốt của bọn ta thì trước tiên hãy trả lại đồng xu này cho Quân chủ." "Âm Dương Tử của Ngự quân quả nhiên lợi hại, ngay cả chân thân của ta ở đâu cũng đánh hơi được. Đáng tiếc bây giờ ngươi không có linh năng, Minh Trạc cũng không thể phát huy hết khả năng của nó. Nó đuổi đến nửa đường thì dừng lại, ta thấy nó rơi xuống đất không ai gọi về nên mới mang theo." Minh Hàm quan sát đồng xu, "Lần trước ta thấy Âm Dương Tử này là lúc nó ở trong tay lão Ngự quân. Thứ quý giá như vậy, Ngự quân lại nói cho là cho. Ầy, chẳng lẽ hai người các ngươi không phải đang diễn kịch giả tình giả ý, mà thật sự động lòng phàm, định thuận theo khế ước, làm một đôi thần tiên quyến lữ?" Minh Trạc nói: "Ngươi bị đứt đầu một lần, chuyện bao đồng còn lo nhiều hơn trước. Sao vậy, cái đầu mới mọc ra của ngươi mọc thêm một cái lưỡi nữa à?" Minh Hàm vẫn cười nói: "Ta là cậu ngươi, đương nhiên phải lo lắng chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856433/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.