[Trời Định] Editor: Gấu Gầy Gã vừa dứt lời, Minh Trạc liền cười lạnh: "Chưa bàn đến việc chúng là gì, chỉ riêng từ 'súc sinh', chỉ có ngươi mới là kẻ xứng đáng nhất." "Ta nói sự thật, còn ngươi chỉ đang nói những lời tức giận," Minh Hàm đã quen với sự mỉa mai của y, không những không nóng giận mà còn cười tiếp, "Súc sinh là gì? Chính là loài cầm thú không dạy được cũng không nuôi được. Ví như cha ngươi, người ta đặt tên cho hắn là Hối Mang, vậy mà ngay cả hai chữ đó hắn cũng chẳng nhận ra, cả ngày bị sai khiến trong Thần cung, không khác gì con chó con ngựa mà chúng ta nuôi." Lúc này, ánh trăng vàng vọt, che khuất cảnh vật ban đầu. Minh Hàm mượn lớp da của Lâm Trường Minh, nhìn qua có vài phần phong thái công tử tao nhã, chỉ là lời nói ra lại đâm thẳng vào tim: "Ngựa và chó đôi lúc còn biết chút nhân tính, nhưng thần linh thì sao? Có câu 'hổ dữ không ăn thịt con', vậy mà cha ngươi phát điên lên, ngay cả ngươi cũng muốn nuốt. Nếu không phải lúc đó ta nhanh trí móc tim hắn ra, e là ngươi đã bị hắn xé tan xác rồi. Hai~, người ta thường nói đáng thương thay cho tấm lòng của cha mẹ, dù ta chỉ là cậu ngươi, nhưng cũng vì ngươi mà tan nát cõi lòng. Bao nhiêu năm qua, từ khai khiếu thông thần đến thi chú điều khiển rối, đều do ta đích thân dạy ngươi. Vậy mà ngươi lại không biết điều, xa cách ta đã đành, còn bày mưu giết ta, thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856434/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.