🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[Lệnh Của Quân Chủ]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Những người xung quanh không rõ nội tình, thấy Thôi Trường Đình hồn bay phách lạc, bèn rối rít gọi "Thôi sư huynh", "Sao thế này?", "Mau đỡ lấy!".

 

Minh Trạc bước lên bậc thang, nói: "Ngươi vừa nói gì? Ừm, ngươi bảo mấy thành trấn gần đây đều không nghe lời, nên giết sạch. Nhưng Vĩnh Trạch là bạo quân, chỉ giết đám dân đen này cũng không thể khiến hắn khuất phục đâu. Ngươi còn cách nào khác không?"

 

Thôi Trường Đình như mất ba hồn bảy vía, đâu dám trả lời. Trong đám đông, có người tiếp lời: "Người thông thần vốn từ bi, Thôi sư huynh nói vậy chỉ là bất đắc dĩ thôi. Huống chi ý của Thôi sư huynh không phải giết sạch dân chúng mấy thành trấn gần đây, mà là muốn dùng cách này để răn đe, khiến họ kịp thời tỉnh ngộ, sớm ngày quy thuận."

 

Một người khác nói: "Vào thời khắc đặc biệt thế này, nên dùng biện pháp mạnh. Đám người kia đã ngoan cố cứng đầu, chúng ta cứ giết vài tên cảnh cáo, để cho Vĩnh Trạch thấy chúng ta không sợ hắn. Chỉ cần chiếm được mấy thành trấn này, coi như chúng ta đã chặt đứt tay chân của Vĩnh Trạch, đến lúc đó xem hắn lấy gì báo thù!"

 

Hai người kẻ tung người hứng, coi lời Thôi Trường Đình như chuẩn mực. Nếu như bình thường, Thôi Trường Đình nhất định sẽ nhớ tên bọn họ rồi khen ngợi bọn họ trước mặt mọi người. Nhưng lúc này, lưỡi hắn như bị thắt lại, không thể thốt ra một chữ.

 

Minh Trạc nói: "Nếu răn đe không hiệu quả, chẳng phải vẫn phải giết sạch mới xong sao?"

 

Một người bảo: "Vì đại cục, đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng. Thôi sư huynh, giờ Càn Khôn phái do huynh làm chủ, huynh chính là thủ lĩnh mới của phía nam Nhị Châu. Chỉ cần huynh lên tiếng, mọi người đều đồng ý cùng huynh đi thảo phạt mấy thành trấn này."

 

Thôi Trường Đình mồ hôi đầy đầu: "Ta... ta..."

 

Lạc Tư nói: "Các ngươi đông người, thảo phạt mấy thành trấn không khó, nhưng nếu gặp Ngự vệ Thiên Hải thì sao? Nghe nói Ngự quân Thiên Hải bị Quân chủ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đã thành kẻ hồ đồ hiếm có trên đời."

 

Một người vừa nãy hùa theo Thôi Trường Đình nhíu mày, quát: "Hai ngươi là ai? Lên đây không báo danh tính, lại còn chen lời, thật không có quy củ!"

 

Thôi Trường Đình vừa nhìn thấy hai người họ đã sợ gần chết, giờ nghe người khác quát mắng mềm nhũn cả người, run rẩy nói: "Mau, mau im miệng..."

 

Người nọ không chịu nghe lời, đứng dậy: "Thôi sư huynh lành tính nên mới để đám người các ngươi trèo lên đầu! Đây là Thần cung, không có lời mời của hai núi Đông, Tây, người ngoài không được lên đây. Ta thấy hai ngươi vừa không có huy hiệu lẫn binh khí, ngay cả tên cũng không dám nói, vậy mà còn dám ở đây ăn nói hàm hồ!"

 

Lạc Tư sờ tay áo, làm như quên mang Tru Thiên Ngân Lệnh, giọng điệu vô tội hỏi Minh Trạc: "Hắn hỏi tên ta, ta có nên nói hay không?"

 

Minh Trạc nhìn người nọ: "Tên của hai chúng ta, chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?"

 

Người nọ cười lạnh: "Ta thấy ngươi còn trẻ, chắc chưa tới tuổi trưởng thành đã bị người nhà chiều hư đến mức chẳng biết trên dưới. Ta chưa từng gặp ngươi, sao biết tên ngươi được!"

 

"Không nhớ cũng chẳng sao," Minh Trạc giơ ngón trỏ, chỉ xuống dưới chân, "Ngươi chỉ cần nhớ, ở đây có một quy tắc."

 

Người nọ hỏi: "Quy tắc gì?"

 

Đôi mắt hổ phách của Minh Trạc lạnh lẽo, nụ cười có chút rợn người. Thấy y không đáp, người nọ định mở miệng tiếp thì nghe bên cạnh có người nói: "Trời đang quang đãng, sao đột nhiên lại thay đổi thế này?"

 

"Ơ, mưa rồi!"

 

Mọi người bị mưa rơi trúng đều kinh ngạc.

 

"Chuyện gì vậy? Có Hương Thần tọa trấn trong cung, đáng ra phải trời quang mây tạnh mới đúng!"

 

"Mau mời trưởng lão Hoàng..."

 

Bọn họ chưa kịp đứng dậy tìm người, hai bức tượng đá kéo Thần cung đã dừng bước. Mưa rơi tầm tã, gió mạnh nổi lên, thổi tung tay áo vạt áo của mọi người.

 

Có kẻ ngỡ ngàng: "Thôi sư huynh, huynh sao vậy?!"

 

Ghế đổ nhào, Thôi Trường Đình ngã xuống đất. Hắn ta run như cầy sấy, roi ngựa dùng để vênh váo đã tuột khỏi tay: "Ngự... Ngự quan xin hãy nghe ta nói! Cổng Bái Đô không phải ta phá, Thần cung cũng không phải ta kéo. Ta... ta đến đây, là muốn biện bạch vài câu cho hai vị..."

 

Lạc Tư cúi người nhặt roi ngựa lên. Tóc bạc trượt xuống vai, hắn ngắm nghía cây roi, dường như chẳng để tâm đến mưa gió xung quanh: "Roi tốt, nhưng trên này có ấn ký bạch vi của Minh thị, các ngươi lấy từ Thần cung ra sao?"

 

Thôi Trường Đình lắc đầu lia lịa: "Là Hoàng, Hoàng trưởng lão nhất quyết đưa cho ta, không phải ta vào lấy!"

 

"Vậy thì phiền phức rồi," Lạc Tư làm như đau đầu, quấn roi ngựa quanh tay, "Quân chủ mà nghe được lời này, sẽ càng thêm tức giận."

 

Như đáp lại lời hắn, vài tiếng sấm rền giận dữ vang lên. Trời đất đổi màu, trên bầu trời "đoàng" một tiếng nổ vang, mưa to như trút nước.

 

Quy tắc của Bái Đô chỉ có một, đó là Quân chủ có lệnh, nhất thiết phải tuân theo! Minh Trạc muốn mưa, dù Hương Thần có tọa trấn, nơi đây cũng phải ngoan ngoãn đổ xuống một cơn mưa tầm tã!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.