[Khúc Song Thần (7)] Editor: Gấu Gầy Không còn cửa chắn, tuyết rơi lả tả. Tiểu Lạc Tư nắm chặt áo choàng trong tay, sững sờ một lúc vì những lời này. Nếu Minh Trạc nói không sai, vậy thần linh trên đời này khác nào gia súc! Nếu cái tên Hối Mang là Lệnh Chú, vậy Hạo Nhật, Thanh Ưng, Văn Huân... tên của tất cả thần linh đều là Lệnh Chú sao?! Minh Trạc nói: "Khi dâng hương đốt nến, quỳ lạy cầu nguyện, đều phải làm gì trước tiên?" "Gọi tên," cổ họng khô khốc, Tiểu Lạc Tư trả lời, "Đều phải gọi tên thần linh trước." Nói đến đây, Minh Trạc thấy không cần phải giải thích thêm, y nói: "Ngươi cảm thấy trời đất đảo lộn, luân thường đảo điên là vì ngươi đã thuộc lòng cái trật tự giả dối của Minh thị, chắc cha ngươi cũng chưa bao giờ nghi ngờ truyền thuyết của Minh thị." Ngự vệ Thiên Hải là cựu thần của Nữ vương, đương nhiên chịu ảnh hưởng của Nữ vương sâu sắc nhất, mà Lạc thị làm Ngự vệ có liên quan đến lịch sử gia tộc họ. Lạc thị vốn là một bộ tộc nhỏ chuyên thuần hóa dã thú ở vùng đất hoang vu, thời loạn lạc, bọn họ cưỡi ngựa đuổi báo trên địa phận Quang Châu, cực kỳ thiện chiến, các bộ tộc xung quanh không địch nổi, lần lượt quy thuận, bọn họ dần trở thành một thế lực hùng mạnh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lạc thị sẽ chiếm đóng Quang Châu, sau đó trở thành truyền thuyết, đáng tiếc đúng lúc loạn lạc, anh hùng hào kiệt nổi lên như sấm. Ngay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856455/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.