🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[Nói Đến Bồi Thường, Bọn Họ Quả Thật Nên Bồi Thường...]

 

Editor: Gấu Gầy

 

An Nô phụ giúp Liên Tâm đại sư đến tận nửa đêm, lúc ra ngoài thấy Lạc Tư đang nhặt lá rụng. Hắn ta lại gần nhìn kỹ, phát hiện "lá rụng" này không phải lá, mà là chân ngôn chữ vàng, bèn tò mò hỏi: "Lạc huynh, huynh nhặt chân ngôn này làm gì vậy?"

 

"Đọc thuộc giới luật," Lạc Tư chậm rãi, ghép những chân ngôn nhặt được lại với nhau, "Khai khiếu cần ngưng thần, tu hành cần tĩnh tâm. Được rồi, ghép xong mấy câu này, tâm ta đã tĩnh đến mức không thể nào tĩnh hơn."

 

An Nô thấy vẻ mặt hắn lười biếng, hình như vừa ăn no, đang lim dim như sư tử ngủ, không còn khí thế hung hãn như trong kinh đường nữa, bèn vui vẻ nói: "Chân ngôn này hiệu quả như vậy, là của nhà nào thế? Ta thấy trong lòng bồn chồn, cũng muốn học thuộc lòng."

 

"Lợi hại như vậy, đương nhiên là của núi Bắc Lộ rồi," ánh mắt Lạc Tư khẽ chuyển, nhìn về phía xa xa, "Ngươi hỏi Tri Ẩn xem, em ấy có đồng ý cho ngươi mượn chân ngôn này không."

 

Giang Trạc gọi: "U Dẫn!"

 

Chân ngôn chữ vàng đầy đất lập tức bay đến, tụ lại thành một chiếc quạt xếp đen tuyền. Giang Trạc "xoạt" một tiếng mở quạt ra, rồi lại "xoạt" một tiếng gập lại.

 

"Huynh ấy bồn chồn thì thôi đi, ngươi bồn chồn cái gì?" Ba vết sẹo đỏ ở đuôi mắt Giang Trạc như vừa được tô lại, đỏ rực. Y ngồi trên hòm gỗ, một tay chống má, vẻ mặt khó chịu: "U Dẫn nhát gan, ngươi muốn tĩnh tâm thì đến chỗ ta."

 

"Huynh, huynh sao vậy?" An Nô lùi lại hai bước, lắc đầu nguầy nguậy, "Đột nhiên ta cảm thấy mình hết bồn chồn rồi."

 

Đầu lưỡi Giang Trạc bị cắn đau, một lúc vẫn chưa hết, y nghiến răng nghiến lợi như đang cắn ai đó: "Vậy thì tốt."

 

"Phạm âm ngừng rồi," thủ phạm tóc đen buộc cao nhìn lên bầu trời, như đang ngắm trăng, "Chắc tình hình bên trong đã ổn, không còn đáng ngại nữa."

 

An Nô gật đầu đáp: "Tiểu sư muội khôi phục linh năng không còn sợ kiếm Sơn Hổ nữa, chỉ là đại sư nói kiếm Toái Ngân của muội ấy khó mà địch lại kiếm Sơn Hổ, có khả năng bị gãy."

 

Kiếm Toái Ngân là do Giang Nguyệt Minh rèn, chất liệu và phẩm chất không hề thua kém kiếm Bất Kinh của Giang Trạc, trên thân khắc minh văn xá tội của Nhật Thần, là một thanh kiếm trừ tà tốt, tiếc là lại gặp phải kiếm Sơn Hổ.

 

Giang Trạc nói: "Trấn kiếm phải có kiếm, nếu kiếm Toái Ngân bị gãy, chúng ta phải tìm một thanh kiếm khác cho tiểu sư muội."

 

An Nô nói: "Nhưng ba chúng ta đều không dùng kiếm, làm sao bù đây?"

 

Giang Trạc trầm ngâm: "Nếu ở trong địa phận Trì Châu thì có thể mượn kiếm của Nguyệt Minh sư bá. Ông ấy thương tiểu sư muội, nhất định sẽ cho mượn."

 

Nhưng núi Không Thúy nằm trong địa phận Tân Châu, cách Trì Châu mấy ngày đường, Giang Nguyệt Minh lại làm Tắc Quan cho Thiên Mệnh ti, nếu đi tìm thì cũng không kịp.

 

"Muốn mượn kiếm, còn một cách khác. Nơi này vốn là địa bàn của họ Bàng, sau khi quy thuận Thiên Mệnh ti, đệ tử trong tộc vẫn giữ nguyên tịch, theo tộc trưởng Bàng Quy tiếp tục ở lại đây." Lạc Tư chỉ xuống chân núi, "Chúng ta muốn mượn kiếm, bọn họ có rất nhiều."

 

"Nhưng kiếm sĩ đều quý trọng kiếm của mình, kiếm Sơn Hổ hung dữ như vậy, sao họ phải mạo hiểm gãy kiếm để cho chúng ta mượn?" Ngọn lửa ma trơi trong mắt An Nô lo lắng, "Nếu mấy thanh kiếm mượn về mà bị gãy, chúng ta lấy gì đền cho người ta?"

 

Ánh mắt Lạc Tư hơi trầm xuống, mang theo ý xấu: "Nói đến bồi thường, họ mới là người nên bồi thường."

 

"Đúng vậy," Giang Trạc đột nhiên cười, "Ta suýt quên mất, Bàng Quy còn nợ ta hai thanh kiếm chưa trả."

 

Gió cuốn lá rụng, vài chiếc lá khô vàng úa dưới chân y bị cuốn đi, bay qua rừng núi. Trong một thành trấn cách đó vài chục dặm, lá rụng như mưa trong một khu vườn.

 

Bàng Quy đêm khuya chưa ngủ, đang ngồi trên ghế thái sư uống trà. Trong sân có vài đệ tử đang đứng nghiêm trang, gã hớt bọt trà hồi lâu, rồi hỏi đệ tử đứng đầu: "Có tin tức gì chưa?"

 

Đệ tử đáp: "Bẩm tộc trưởng, vẫn chưa ạ."

 

Bàng Quy đặt chén trà xuống: "Tống Ứng Chi làm ăn kiểu gì vậy, chẳng chịu tiết lộ chút thông tin nào. Ngươi phái người đi hỏi lại xem, Lý Tượng Lệnh sống hay chết, phải có câu trả lời rõ ràng cho ta!"

 

Các đệ tử nhận lệnh rời đi, bên cạnh Bàng Quy có một vị khách khanh mặt trắng. Vị khách khanh này lấy khăn tay lau vết nước trà b*n r* ngoài, khuyên nhủ: "Tộc trưởng sao phải tức giận? Tống Ứng Chi là người, chỉ cần hắn đã lên núi thì sẽ có lúc xuống núi. Chúng ta chỉ cần sắp xếp ổn thỏa, chờ hắn là được."

 

Bàng Quy nói: "Ngươi chưa từng giao thiệp với hắn nên không hiểu rõ về hắn. Kẻ này gian xảo, là một con hổ đội lốt người, trước kia vì thăng quan, ngay cả huynh đệ bạn bè cũng có thể giết. Ta quen biết hắn đã lâu, rất hiểu tính cách của hắn, nói thật, ta còn sợ hắn vài phần."

 

Khách khanh hỏi: "Sao lại nói vậy? Tâm kế của hắn dù có thâm sâu đến đâu, chẳng lẽ còn lợi hại hơn kiếm của tộc trưởng?"

 

Bàng Quy nói: "Ngươi làm việc thì thông minh, nhưng đầu óc lại có phần ngốc nghếch. Trên đời này có vũ khí nào lợi hại hơn tâm kế? Muốn giết một người, đâm chết hắn chỉ là hạ sách, thật sự lợi hại là khiến hắn thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục. Ngươi xem Lý Tượng Lệnh, nói đến đệ nhất, không ai dám không phục, giờ cũng thành miếng mồi ngon trong tay Tống Ứng Chi. Lôi Cốt môn chỉ vì không biết giấu mình nên mới bị Tống Ứng Chi nhắm vào hết lần này đến lần khác."

 

"Nhắm vào hết lần này đến lần khác?" Khách khanh tỏ vẻ hứng thú, "Vậy ra, Tống Ứng Chi đã nhắm vào Lôi Cốt môn từ trước, nhưng nếu hắn đã có ý đồ xấu với Lôi Cốt môn từ sớm, tại sao phải đợi đến bây giờ mới ra tay? Ta thấy thanh thế của Lôi Cốt môn mấy năm nay không bằng trước kia."

 

"Bây giờ cái gì, hai mươi năm trước, hắn đã ra tay với Lôi Cốt môn rồi!" Bàng Quy vịn vào bàn, nhìn lá rụng bay đầy sân, hừ một tiếng, "Ta quen biết Tống Ứng Chi là vì hai mươi năm trước, hắn và Cảnh Vũ tranh công, hãm hại sư đệ của Lý Tượng Lệnh ở thành Tiên Âm."

 

Khách khanh nói: "Sư đệ của Lý Tượng Lệnh ta cũng có nghe nói qua, hình như tên Lý Vĩnh Nguyên, được gọi là 'thiên hạ đệ nhị', năm xưa bất hòa với Lý Tượng Lệnh."

 

"Đúng vậy, nghe nói Lý Tượng Lệnh và Lý Vĩnh Nguyên trở mặt là vì kiếm Sơn Hổ. Lý Vĩnh Nguyên kiêu ngạo, vì không cam lòng đứng sau sư tỷ nên đã bỏ đi trấn giữ thành Tiên Âm, vĩnh viễn không muốn gặp lại Lý Tượng Lệnh." Bàng Quy đứng dậy, đi dọc theo mép bàn vài bước, "Tống Ứng Chi nắm được điểm này của hắn, đoán chắc khi gặp nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không cầu cứu Lý Tượng Lệnh."

 

Khách khanh nói: "Kẻ này thật sự không phân biệt được nặng nhẹ, chẳng lẽ mạng sống của cả thành không bằng danh tiếng của hắn sao?"

 

"Đúng là như vậy," Bàng Quy xoa thanh kiếm bên hông, ánh mắt như ẩn chứa nỗi sợ, "Nhưng ngươi không biết bọn họ đã mưu tính bao lâu để giăng bẫy đâu. Đêm đó, tử cục ở thành Tiên Âm đã định, nếu không có tên tiểu súc sinh Bà Sa môn kia xuất hiện, e rằng đầu Lý Vĩnh Nguyên đến giờ vẫn còn treo ở cổng thành."

 

"May mà Ti chủ sáng suốt, giao thành Tiên Âm cho chúng ta." Khách khanh dường như không hứng thú với tên "tiểu súc sinh Bà Sa môn" kia, chắp tay khen ngợi Bàng Quy, "Bách tính thành Tiên Âm bây giờ có thể sống yên ổn như vậy, đều là công lao của tộc trưởng."

 

"Ti chủ quả thật anh minh, nhưng thành Tiên Âm không phải chỉ dựa vào Ti chủ ban thưởng, mà là do ta tự mình tranh được." Nhắc đến chuyện này, Bàng Quy vẫn còn đắc ý, "Ta thấy bọn họ đấu đá lẫn nhau, cuối cùng cũng chẳng được gì. Đêm nay nếu Tống Ứng Chi thành công, mười hai thành của Lôi Cốt môn, chúng ta cũng phải được chia phần. Chỉ tiếc, năm đó do tình thế ép buộc, ta bỏ lỡ kiếm Sơn Hổ. Bây giờ dù Lý Tượng Lệnh có chết, kiếm Sơn Hổ cũng không lọt vào tay ta."

 

Tống Ứng Chi sợ Huyền Phục đại đế, cho dù có lấy được kiếm Sơn Hổ cũng sẽ dâng lên núi Vương. Nghĩ đến đây, Bàng Quy không khỏi nhìn thanh kiếm của mình.

 

"Nói đến rèn kiếm, kiếm của Bà Sa môn chắc chắn là tốt nhất. Nhưng dù vậy, năm đó tên tiểu súc sinh kia đến Liên Phong giết Cảnh Vũ, phải gãy hai thanh kiếm mới xong việc. Thanh 'Bất Kinh' của hắn và thanh "đệ nhị" của Lý Vĩnh Nguyên đều là bảo vật hiếm có." Bàng Quy rút kiếm ra, nhìn kỹ minh văn trên thân kiếm rồi đột nhiên chỉ vào cây bạch quả trong sân, "Nhưng thanh 'Tuý Ngâm' của ta cũng không tệ, nếu Tống Ứng Chi dám độc chiếm công lao lần này, ta nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt!"

 

Trong sân nổi gió, thổi tắt đèn trong sảnh, không biết từ đâu mây đen kéo đến che khuất mặt trăng. Cành lá trong sân đan xen vào nhau, lay động trong gió như những bóng ma đang đứng sừng sững.

 

Bàng Quy nói: "Đám nô bộc trong sân đâu? Thắp đèn!"

 

Xung quanh yên ắng, không ai trả lời.

 

Bàng Quy "xoẹt" một tiếng vung kiếm, ra hiệu cho khách khanh xem thử, nhưng lại có tiếng cười sau lưng. Gã quay phắt lại, quát: "Ai đó!"

 

Một bóng đỏ ngồi trên cây, khuôn mặt mờ ảo trong bóng tối, tay buông thõng xuống, hình như đang cầm quạt xếp. Giọng nói của y êm dịu và thong thả: "Lão chó Bàng, ngươi khỏe chứ?"

 

Tuy y mang theo ý cười, nhưng lại khiến Bàng Quy kinh hãi, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Bàng Quy quát: "Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt đến đây có việc gì?!"

 

Y hỏi lại: "Hai mươi năm trước, ngươi đã nói với ta một câu, ngươi còn nhớ không?"

 

Bàng Quy đặt ngang kiếm trước người, mồ hôi túa ra, nói: "Ngươi là nhân vật lớn nào mà ta phải nhớ lâu như vậy? Ta làm tộc trưởng đã hơn năm mươi năm, lời nói ra không đếm xuể, làm sao nhớ hết từng câu một!"

 

Y cười ha hả: "Đêm nay tâm trạng ta tốt, nên mời một vị tiền bối mà ta rất kính trọng đến nhắc nhở ngươi."

 

Một cơn gió âm u đột nhiên từ dưới cây thổi mạnh, lá rụng bay loạn lao vào mặt Bàng Quy. Gã vung kiếm chém lá, khi nhìn rõ phía trước, đột nhiên trợn mắt kinh hãi lùi lại, run giọng nói: "Ngươi, sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã chết rồi sao?!"

 

Giữa những chiếc lá rụng, một kiếm sĩ áo xanh đứng sừng sững. Dung mạo của hắn tuấn tú, thần sắc lạnh lùng, tay cầm thanh kiếm mà Bàng Quy ngày đêm mong nhớ.

 

Sấm sét nổ vang, mưa phùn lất phất. Nhìn Lý Vĩnh Nguyên bước về phía mình, Bàng Quy không khỏi lảo đảo, vung kiếm loạn xạ, hét lên: "Oan có đầu nợ có chủ! Năm đó người hãm hại ngươi là Tống Ứng Chi, kẻ giết ngươi là Cảnh Vũ! Lý Vĩnh Nguyên, ngươi, ngươi đừng có không biết điều!"

 

Lời Bàng Quy nói ở hội Vạn Tông năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

Lý Vĩnh Nguyên bị gọi là "đệ nhị" bao năm, không cam lòng, bèn nghĩ ra cách dùng máu người hiến tế, dụ dỗ nến Tiên Âm đoạ hoá—

 

Bàng Quy nói: "Không liên quan đến ta!"

 

Treo đầu hắn lên, để mọi người thay phiên nhau nhổ nước bọt—

 

Bàng Quy khàn giọng: "Áaaa!"

 

Giữa tiếng sấm rền vang, Bàng Quy như phát điên. Tốc độ rút kiếm của Lý Vĩnh Nguyên nhanh đến kinh người, mắt lạnh, kiếm cũng lạnh. Máu bắn tung tóe lên lá rụng, mưa làm ướt mặt Bàng Quy, biểu cảm của gã cứng đờ, cái đầu lăn xuống bậc thềm.

 

Đôi mắt già nua nhìn lên, phản chiếu một khuôn mặt đang nhìn xuống. Đuôi mắt người này có ba chấm đỏ, giữa màn mưa, trùng khớp với đệ tử Bà Sa môn ở hội Vạn Tông hai mươi năm trước.

 

Giang Trạc cúi đầu: "Nhớ ra chưa?"

 

Đồng tử Bàng Quy giãn ra, khuôn mặt nghiêng sang vũng bùn. Gã nhớ ra rồi, mình đã từng nói với đối phương.

 

Thứ yêu nghiệt này, nếu không dạy dỗ, ngày sau ắt sẽ thành Lý Vĩnh Nguyên thứ hai! Người đâu, bắt...

 

Đầu Bàng Quy mặc cho mưa gió táp vào, ngây ngốc nhìn sang một bên. Cơ thể gã chậm một nhịp, sau khi Giang Trạc bước qua đầu, mới "bịch" một tiếng ngã xuống bậc thềm.

 

"Thân là thân, đầu là đầu," Giang Trạc mở quạt ra, "Bàng tộc trưởng coi như đã thông hiểu rồi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.