[Ba Chấm Đỏ. Giang Trạc, Đi Thôi] Editor: Gấu Gầy "Rắc, rắc." Những phần đứt rời của ông mai bắt đầu tự ghép lại. Chúng giống như những bộ phận của con rối bị tháo rời, xiêu vẹo chắp vá vào nhau, tạo thành một con rối mới dị dạng. Con rối mới có năm cái đầu xếp theo chiều dọc, thân mình cắm đầy tay chân, đứng dậy lắc lư như một con rết lớn. Ông mai rết chắp hai tay lại, nâng một con chim hoàng oanh được tạo thành từ lá rụng. Gã mượn miệng con chim nói: "Hai vị sao phải tranh giành chuyện này? Ta thấy lúc này, không ai đau đớn hơn ta đâu." "Đã bảo ngươi cút đi," Lạc Tư thậm chí không thèm liếc nhìn gã, "Ngươi cứ khăng khăng tìm chết." Ông mai nhắm mắt, cười hềnh hệch: "Người ta thường nói 'quân tử nên thành toàn cho người khác'. Ta đã giúp ngươi nói ra nỗi lòng, khiến Quân chủ cảm động như vậy, ngươi không cảm ơn ta sao?" Giang Trạc liếc nhìn ông mai, đôi mắt lạnh lùng và ẩm ướt, cảm xúc vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Y mở quạt bằng một tay, như thể những giọt nước vừa rơi trên mặt Lạc Tư chỉ là cơn mưa phùn. "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe," Tri Ẩn nói, "Ngươi đã nhắm mắt nhanh chóng, sao không bịt luôn tai lại?" Ông mai đáp: "Vì ta muốn nghe." Giang Trạc bảo: "Sự tò mò có thể g**t ch*t mèo đấy." "Chết thì đã sao, ta đã chết hàng trăm hàng ngàn lần, chẳng phải vẫn đứng sừng sững ở đây sao?" Ông mai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-qua-cong-troi-duong-tuu-khanh/2856474/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.