Xung quanh cổng trường tiểu học là một dãy quầy đồ ăn vặt thơm phức. Chú chó Samoyed đi nhanh hơn cả gió, vừa ngốc nghếch vừa hiếu kỳ, lúc thì muốn nghe ngóng chỗ này, khi lại đòi ngửi ngửi chỗ kia. May mà Chu Vụ có sức khỏe, nếu không chẳng thể nào giữ được nó. Mùi thịt từ phía trước càng lúc càng hấp dẫn, chú chó vừa định lao về phía trước thì đã bị chủ nhân không thương tiếc kéo giật cổ lại. Chu Vụ nới lỏng dây xích một chút, con chó trắng béo tròn với vẻ mặt hung dữ kia bỗng chốc bị chế ngự dễ dàng: “Từ từ thôi, cô ấy theo không kịp đâu.” Chú chó quay đầu lại nhìn anh đầy nghi hoặc, “Woong ư” một tiếng. Vài giây sau, tiếng chạy chậm cùng tiếng bánh xe đạp lăn vọng đến gần. Khi Ôn Từ chạy tới bên cạnh anh, Chu Vụ vừa kịp kìm nén nụ cười nơi khóe môi. Đang là giờ tan học, người đông đúc, lại còn phải đẩy xe đạp, Ôn Từ thật sự mệt lả. Vốn dĩ thể lực của cô không được tốt cho lắm, giờ mới đuổi kịp Chu Vụ, cô thở hổn hển một hồi lâu mới lấy lại được nhịp thở bình thường. Ôn Từ liếc nhìn Chu Vụ. Chu Vụ một tay đút túi quần, tay kia dắt chó, mắt nhìn thẳng về phía trước, không có phản ứng gì với cô. Dù sao cũng phải đối mặt, Ôn Từ đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lúc chạy tới. Cô khẽ cắn môi, gọi anh: “Chu Vụ.” Chu Vụ “ừm” một tiếng, lạnh nhạt hỏi: “Cô Ôn cũng đi liên hoan về hướng này à?” “Xin lỗi.” Ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790790/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.