Sau khi đưa Ôn Từ về nhà, Chu Vụ đưa Gia Gia trở về biệt thự nhà họ Chu. Sáng sớm, quản gia già đã đứng chờ sẵn ở cổng. Gia Gia nằm ì ở ghế sau xe, không chịu xuống, còn dụi mũi vào lòng bàn tay Chu Vụ đòi nựng. Chu Vụ đứng bên cửa xe, bất đắc dĩ bế nó xuống. “Cậu chủ vào nhà không? Hôm nay tôi vừa hầm một nồi canh ngon lắm.” Quản gia già dắt Gia Gia vào, niềm nở mời. “Không cần đâu.” Chu Vụ lười biếng dặn dò, “Ông giúp tôi trông nó nhé, một thời gian nữa tôi sẽ đến đón.” “Vâng, cậu chủ cứ yên tâm.” Xoa xoa đầu chú chó, Chu Vụ lên xe phóng đi, từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc mắt nhìn biệt thự cổ kính phía sau lưng quản gia già. Chu Vụ lái xe thẳng đến quán bar Blue. Có lẽ do mấy ngày trước party quá sung, mấy hôm nay không khí ở Blue khá yên ả. Khi Chu Vụ đến, một nữ ca sĩ đang ôm đàn guitar hát những bản tình ca trầm buồn. Tần Vận ngồi tựa ghế sofa tầng hai, mải mê nghịch điện thoại. Thấy Chu Vụ đến, cô ngồi thẳng dậy: “Cuối cùng cũng tới. Chiều nay mày bận chuyện gì mà biến mất vậy?” Chiều nay sau khi rời trang trại ngựa, mọi người rủ nhau đi đua xe rồi vào vũ trường, vậy mà Chu Vụ đột nhiên bảo có việc rồi biến mất. “Đi trông chó.” “…” Tần Vận không biết nói gì, “Nhà mày có tới 800 người hầu có thể trông nó, việc gì phải tự đi?” Chu Vụ không đáp, chuyển sang chuyện khác: “Căn hộ đó mày liên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790791/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.