Ôn Từ bối rối không biết phải làm sao. Cô có nên thành thật thừa nhận việc chỉ giữ lại chiếc áo đồng phục có mỗi tên anh không? Nó quá rõ ràng, Chu Vụ chắc chắn sẽ lập tức hiểu rằng người cô thích không phải Hướng Tao Nhã. Rồi Chu Vụ sẽ phản ứng thế nào khi biết được? Liệu anh sẽ thấy không sao, hay sẽ cảm thấy phiền phức? Rõ ràng chỉ là đối tượng “pháo hôi”, vậy mà bỗng dưng lại vướng vào chuyện tình cảm với anh. Hay là nói chiếc áo trước đó đã vứt đi rồi? Nhưng liệu anh có phát hiện ra cô đang nói dối không? Ôn Từ băn khoăn trăm bề, không muốn nói dối nhưng cũng không dám nói thật, những ngón tay vô thức siết chặt. Đang lúc cô suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, phía sau vang lên tiếng bước chân, có du khách khác đi ngang qua. Đó là một gia đình ba người. Vì tính thẩm mỹ và không gian, con đường đá này được làm không quá rộng. Trong lúc Ôn Từ đang giằng xé nội tâm, bất ngờ bị Chu Vụ ôm eo kéo vào lề. Sau khi gia đình kia đi qua, Chu Vụ buông cô ra. Thấy cô vẫn im lặng với vẻ mặt đăm chiêu, anh bật cười: “Thực ra dù không có tên tôi, tôi cũng không giận đâu.” Ôn Từ ngẩn người: “Gì cơ?” “Là do tôi tự ký chữ quá lớn nên phải đổi chiếc khác phải không?” Chu Vụ mơ hồ có ấn tượng, nhướng mày hồi tưởng, “Lúc đó tôi định đền em một chiếc đồng phục mà.” Sắc mặt Chu Vụ rất tự nhiên, rõ ràng không hề nghĩ theo hướng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790800/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.