Bên kia, Đậu Dĩ Tình vẫn không chịu nghe lời Tần Vận, cứ khăng khăng đòi đứng lên thách thức con sóng. Chẳng có gì bất ngờ khi cô bị sóng cuốn trôi và ngã xuống biển. Nhìn về phía trước, cô còn thấy ở phía xa đó, người chị em của cô cũng giống cô lăn xuống khỏi phao bơi. Vừa ngoi lên khỏi mặt nước, Đậu Dĩ Tình lập tức gọi với về phía Ôn Từ: “Ôn Từ ơi! Cậu không sao chứ? Có sặc nước không? Chỗ nào khó chịu không?” “Mình không sao.” Ôn Từ đáp lại, sợ bạn không nghe rõ nên còn lắc đầu, “Không sặc đâu…” Đậu Dĩ Tình vẫn không tin: “Không sặc sao mặt cậu đỏ thế kia?” Ở đằng xa, Ôn Từ ôm cổ phao, liếc nhìn lại, gương mặt đỏ như màu hồng hạc. Ôn Từ cũng không hiểu sao mặt mình lại nóng đến vậy. Rõ ràng Chu Vụ chỉ dùng cô làm tấm khiên, thuận miệng nói vậy thôi. Nụ hôn vừa rồi của họ cũng đâu có gì là thân mật. “Mình,” cảm nhận được ánh mắt Chu Vụ liếc qua, Ôn Từ cố giữ bình tĩnh, “chỉ là hơi giật mình!” Một cơn gió nữa nổi lên, bên cạnh có những người đang lướt sóng vẫy tay về phía nhóm trẻ trên bờ: “Gió to rồi, sóng sắp cao lên! Xuống chơi nhanh!” Mặt vẫn nóng bừng, Ôn Từ nghe thấy người bên cạnh nói, như được giải thoát. Cô chậm rãi đáp: “Em không sao… Chu Vụ, sóng cao rồi, anh đi lướt sóng đi.” Chu Vụ có vẻ thiếu hứng thú, anh đã chơi lướt sóng nhiều rồi, giờ đẩy phao cho người khác chẳng còn gì thú vị. Ở phía bên kia,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790801/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.