Tính đến giờ, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc. Khi Chu Vụ và ông nội nói chuyện qua video xong, quay trở ra thì thấy Tần Vận đang nằm ườn trên sofa trong phòng khách của anh, trông bơ phờ. Thấy anh bước ra, Tần Vận lật mình một cái như chú cá chép rồi nói: “Thế nào? Chiều nay đi trại nuôi ngựa nhé? Hay là đi đua xe nào? À không, đi nhảy dù đi.” “Không đi, tao bận.” Chu Vụ không thèm nhìn cậu ta, xách cái cặp từ phòng làm việc rồi đi thẳng vào phòng ngủ. “Lại đi thư viện à?” Tần Vận ngao ngán, “Anh hai à, không phải tao nói, mày tán gái kiểu gì không giống ai. Ngày nào cũng đi thư viện? Muốn tán gái phải đưa cô ấy đi trượt tuyết ở Nhật Bản, mua sắm hoặc đi nghỉ dưỡng ở New Zealand chứ?” Giọng của Chu Vụ vọng ra từ phòng ngủ, hỏi một cách lười biếng: “Vài ngày nay mày nói chuyện được với Đậu Dĩ Tình chưa?” Tần Vận, người đã bị Đậu Dĩ Tình 3 ngày liên tiếp không hồi âm và chặn 2 lần: “…” “Tao thực sự không hiểu sao mấy cô giáo này lại chăm chỉ làm việc đến thế chỉ để lấy mấy nghìn tệ lương hàng tháng. Ngày nào cũng soạn giáo án, họp hành, làm kế hoạch lớp. Cô ấy còn không chịu đến thư viện, cứ vùi đầu ở nhà, tao nói thôi được rồi, tao bỏ qua cái tôi đi qua nhà dỗ dành cô ấy, ai ngờ cô ấy bảo tao cút.” Tần Vận càng nói càng kích động, ngồi bật dậy, “Ngủ với tao xong rồi mà thái độ như thế à? Cô ấy không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790821/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.