Chu Vụ muốn đưa cô đến bệnh viện để băng bó vết thương. Anh còn lạnh lùng nói thêm: “Tiện thể kiểm tra xem có bị chấn động não không.” Ôn Từ chỉ lắc đầu cười: “Em muốn về nhà anh. Gần hai tuần rồi em chưa đến đó.” Về đến nhà, vừa tắm xong Ôn Từ đã bị Chu Vụ kéo ra ngồi sofa. Anh nhẹ nhàng thấm thuốc lên trán cô, mùi thuốc nhẹ nhàng tỏa trong không gian. Sau khi băng bó xong, Chu Vụ vứt bông gòn vào thùng rác rồi ngồi đối diện cô. Được một lúc, anh bỗng nói: “Hay là đi bệnh viện đi.” Ôn Từ ngạc nhiên: “Sao vậy? Em vừa tắm xong có soi gương, không sưng lắm đâu.” “Chắc bị đập đến não rồi,” Chu Vụ nhíu mày, giọng lạnh tanh, “Không thì sao bị đánh mà còn cười được.” Từ lúc gặp anh đến giờ, trên mặt cô luôn nở nụ cười – không phải kiểu cười gượng, anh phân biệt được. Mà là nụ cười nhẹ nhàng, thật sự vui vẻ. Trán sưng một cục to như vậy mà không hiểu sao vẫn cứ cười. Nghe vậy, Ôn Từ mím môi, cười sâu hơn: “Em đâu có bị đánh, chỉ bị ném trúng một cái thôi.” Cô nghiêng người tựa vào sofa, ngước nhìn anh, bỗng nói không đầu không đuôi: “Chu Vụ à, bây giờ em thấy thật thoải mái.” Chu Vụ cũng bắt chước cô, nghiêng người tựa vào: “Sao vậy?” “Không cần phải nói dối nữa.” Ôn Từ ngừng một chút, “Cũng không cần phải làm đứa trẻ ngoan nữa.” Trán Ôn Từ có một cục sưng to, nhưng đôi mắt lại dịu dàng. Chu Vụ nhìn cô, những căng thẳng trong lòng dường như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuot-rao-yeu-tham-ban-dong/2790825/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.