Clayton đang nghiêng vào hàng rào và cười nói với Thomas khi Whitney đến chuồng ngựa sáng hôm sau. Whitney cố gắng nở một nụ cười với Thomas, nhưng nó tắt trên môi nàng khi nàng nhìn vào người đàn ông thoải mái một cách lười biếng bên cạnh Thomas.
Khi nàng không đáp lại lời “chào” của anh ta, Clayton thở dài cam chịu và đứng thẳng lên. Hất đầu về phía Khan đang được dẫn ra khỏi chuồng, chàng nói. “Ngựa của nàng đã sẵn sàng.”
Họ đua cạnh nhau dọc những con đường quê quanh co. Tốc độ phi nước đại và làn gió mùa thu trong lành nhanh chóng hồi phục tinh thần kiệt quệ của Whitney, khiến nàng có cảm giác sung sức hơn hẳn hai ngày qua.
Đến bìa rừng nơi cánh đồng thoai thoải dẫn đến dòng suối, Clayton dừng lại và xuống ngựa, sau đó đi qua để nâng Whitney xuống khỏi Khan. “Cưỡi ngựa có tác dụng tốt với nàng,” chàng nói khi nhìn thấy màu sắc hồng lên trên hai má nàng.
Whitney biết rằng anh ta đang cố gắng phá vỡ lớp băng và tiến hành một cuộc nói chuyện bình thường một cách hợp lý với nàng. Sự rầu rĩ thật lạ đối với bản tính của nàng, và nàng cảm thấy thật thô lỗ khi mãi im lặng, nhưng cố gắng nói chuyện với anh ta thật kỳ quái đến mức không thể. “Tôi thực sự cảm thấy tốt hơn. Tôi thích cưỡi ngựa.”
“Ta thích ngắm nàng,” chàng nói khi họ sóng bước về phía bờ suối. “Không nghi ngờ gì nàng là người phụ nữ cưỡi ngựa giỏi nhất ta từng gặp.”
“Cám ơn,” Whitney nói, nhưng ánh mắt cảnh giác của nàng gắn chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/whitney-my-love/265803/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.