Vừa bước vào nhà, Tống Khiên đã nhìn quanh, hỏi ngay:
“Hai phòng ngủ à? Em còn ở với ai sao?”
Tôi cúi đầu thay giày, tiện miệng trả lời:
“Trước kia sống cùng bạn trai cũ. Sau chia tay thì anh ta chuyển đi rồi.”
“Bạn trai cũ? Là cái tên ban nãy?” Anh cúi đầu nhìn tôi, khí thế khiến tôi thấy ngột ngạt.
“Anh ta chỉ ở một tuần rồi chia tay, chưa xảy ra gì cả…”
Vừa nói xong tôi đã hối hận.
Tự nhiên đi giải thích làm gì, như thể có tật giật mình vậy.
Tống Khiên chỉ bật cười nhẹ một tiếng rồi không hỏi thêm gì.
Anh ngồi phịch xuống ghế sofa nhỏ, tư thế cực kỳ thoải mái, gần như chiếm trọn không gian.
Nhớ lại nãy giờ chưa ăn gì, tôi hỏi:
“Anh đói không? Muốn em nấu chút gì không? Em có thể luộc ít há cảo.”
“Được.” Anh trả lời không cần nghĩ ngợi.
Thật không khách sáo chút nào.
Khi tôi bưng đĩa há cảo ra, thì thấy Tống Khiên đã gác đầu lên lưng ghế sofa, ngủ mất.
Hai tay anh đan vào nhau trước bụng, cổ áo sơ mi mở một nút, đầu hơi ngẩng lên.
Từ sống mũi cao thẳng đến môi, rồi tới yết hầu — tạo nên một đường cong gồ ghề quyến rũ, mang khí chất đầy hấp dẫn.
Tôi nhìn mà ngẩn người. Trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Tôi vốn biết anh đẹp trai, nhưng chưa bao giờ cảm thấy… loạn nhịp tim như lúc này.
Tôi bước lại gần gọi anh dậy, anh chầm chậm mở mắt. Dưới hàng mi dày, ánh mắt anh lấp lánh ánh nước, lộ ra chút dịu dàng bất ngờ.
Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xe-tai-hoa-hong/2739704/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.