Cổ của phụ thân ta, cao quý như vậy, đã rướm máu. Cuối cùng, trong sự giằng co của hai người, phụ thân ta đã chịu thua. Ông ấy đồng ý với di nương ta, đưa ta đến đạo quán quy y cửa Phật.
Ngày ta bị đưa đi, tuyết vẫn đang rơi trắng trời.
Di nương ta như người điên, đánh tất cả các di nương trong nhà và những kẻ đến xem trò cười, cướp từ những tỷ tỷ cao quý của ta mấy chiếc áo bông nhỏ nhét cho ta.
Hành động của di nương khiến người trong Tạ phủ tức giận mắng chửi không ngớt, họ khạc nhổ vào bà, mắng bà là bà điên.
Có kẻ còn lẩm bẩm: "Đừng chấp nhặt với bà ta nữa, bà ta cũng chẳng sống được mấy ngày."
Bà ấy lặng lẽ nắm chặt lấy xe ngựa, trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Tiểu ngũ, đây là số mệnh tốt nhất mà di nương có thể giành cho con, con đường phía trước phải dựa vào chính con mà bước tiếp. Sau này con có thể đọc sách, viết chữ, học tất cả những gì con muốn!"
Ta tuổi còn nhỏ, đã bị đưa ra khỏi nhà, đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Tự nhiên là khóc hết ngày đến đêm, không ngừng nghỉ.
Sư phụ và các sư huynh vây quanh dỗ dành ta mấy ngày trời, vậy mà ta vẫn khóc không thôi.
Cho đến khi vị sư tỷ là Hòa Liên lấy ra một cái đùi gà. Tiếng khóc của ta liền ngừng bặt: "Sư tỷ, vì sao tỷ lại được ăn đùi gà?"
"Ngốc, không gọi là sư tỷ, nam nữ đều gọi là sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xem-menh/519201/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.