Nghe hắn đùng đùng nhắc đến Thái tử, mới đầu Lâm Uyển không phản ứng kịp, mãi đến khi binh sĩ ôm ra một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi trong xe ngựa từ chỗ không xa, khuôn mặt dung mạo quen thuộc của đứa trẻ lập tức gợi lên đủ loại ký ức trước kia, khiến nàng như bị sét đánh cứng đờ tại chỗ.
"Hóa ra nàng còn nhớ rõ." Giọng nói Tấn Trừ mang theo đè nén: "Ta còn tưởng rằng nàng đã sớm mang tất cả giữa chúng ta hóa thành mây khói, ngay cả con trai ta, nàng cũng quên từ lâu không còn sót lại một mảnh vụn. Không ngờ rằng, nàng còn có thể nhân từ nhớ được nó."
Nghe ra oán hận trong lời phụ hoàng, tay nhỏ của Tấn Nghiêu bám chặt bả vai binh sĩ, thở mạnh cũng không dám. Lâm Uyển nhìn đứa nhỏ hoảng sợ mở to đôi mắt tròn, trông vẻ vừa kinh vừa sợ, chỉ cảm thấy trong lòng như bị tảng đá đè nặng không thể động đậy.
"Đừng nói trước mặt con những thứ này..."
"Nàng còn biết quan tâm đến con? Ta còn tưởng là trong mắt nàng chỉ còn đứa con khác, không nhìn thấy cái gì nữa."
Tấn Trừ trầm nặng cười lạnh, khoát tay, ra hiệu về chỗ Mộc Phùng Xuân: "Ôm Thái tử đến đó đi."
Lâm Uyển mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần bỗng ngẩng đầu, nàng hồ nghi nhìn trên người hai đứa trẻ, sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm hắn, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Tấn Trừ lại không nhìn nàng nữa, chỉ nhìn về phía hai đứa trẻ, thâm trầm nói: "Hôm nay ta lại muốn xem xem, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xieng-xich/967566/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.