Phó Thụy Dương đang hưởng thụ xúc cảm tươi đẹp trong ngực, trên chân đột nhiên nghe đau nhói, phản xạ có điều kiện, giơ chân lên nhảy cò cò, bộ dạng rất quái dị.
Đường Tiểu Mễ hung hăng đạp một cước lên mu bàn chân của Phó Thụy Dương, thoát ra khỏi ngực hắn. Nhìn bộ dáng Phó Thụy Dương đau đến nhe răng trợn mắt, trên đầu gối hắn đang bị băng bó, ống quần vén lên thật cao, trông rất tức cười nhưng Đường Tiểu Mễ có cảm giác mình cười không nổi, mắt, mũi cũng hơi đau đau.
Không nhìn người đàn ông trước mặt này nữa, nàng xoay người muốn đi, Phó Thụy Dương vội nhịn được đau, kéo tay nàng, gầm nhẹ nói: "Đường Tiểu Mễ!"
Đường Tiểu Mễ hất tay Phó Thụy Dương ra, nàng biết hắn tức giận, chỉ có lúc hắn tức mới gọi cả tên họ nàng như vậy.
"Chúng ta đừng náo loạn nữa có được không?". Giọng nói Phó Thụy Dương trở nên nhẹ nhàng như tơ, lướt qua tim Đường Tiểu Mễ.
Hắn than nhẹ một tiếng: "Tiểu Mễ, dường như anh còn chưa nói với em là anh yêu em, bây giờ nói, không biết có muộn không?"
Có chút ngơ ngẫn, nàng xoay người, Đường Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn Phó Thụy Dương, thấy hắn đang dịu dàng nhìn nàng, lông mày của hắn, mắt của hắn, sống mũi cao thẳng của hắn, ngay cả bờ môi mỏng của hắn.
Nàng hơi khó khăn mở miệng nói: "Không được, đã chậm rồi". Đường Tiểu Mễ nuốt nước miếng một cái, giọng nói có chút khàn khàn, "Em đương nhiên hy vọng người em yêu cũng có thể yêu em, nhưng không phải như thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-chao-con-meo-cua-toi/878740/quyen-10-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.