Sắc trời chợt chuyển, không trung ngoài chùa dần dần sáng lên.
Vốn tưởng rằng sẽ là một ngày nắng đẹp, nhưng mây đen vẫn trôi dạt trên màn trời như cũ, dường như sẽ kết thành mây tuyết bất kỳ lúc nào, bông tuyết sẽ lại lửng lơ rơi xuống.
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ, lạnh lạnh mà chiếu xuống hai người trong đại điện —— Hoài Từ ngồi xếp bằng, không nhớ được đã ngủ từ khi nào. A Giáng tựa trên đầu gối nàng, như mèo con cũng đang ngủ ngon lành.
Chuông sớm gõ vang, Hoài Từ mơ màng tỉnh dậy.
Mỗi ngày lúc này, các nàng đều sẽ đến thiên viện cho khoá học sớm, sau đó sẽ có đệ tử tiến vào quét dọn đại điện, nghênh đón khách hành hương hôm nay.
Cho dù là A Giáng, hay là nàng, đều không thể ở chỗ này lâu.
Hoài Từ đang muốn đánh thức A Giáng, lại thấy khóe mắt A Giáng ướt át, trái tim hơi hơi đau xót, nàng phủ tay lên đầu vai nàng ấy, nhẹ nhàng mà lay lay nàng ấy, dịu dàng nói: “A Giáng, dậy, dậy thôi.”
Mi tâm A Giáng nhíu lại, xoa đôi mắt ngồi dậy, nhìn thấy người đánh thức nàng vẫn là Hoài Từ, liền biết tối hôm qua nàng niệm nhiều kinh văn như vậy, Bồ Tát dường như một câu cũng không có nghe vào, vẫn không có thả gia gia ra.
Đáy mắt nàng không khỏi hiện lên một tia mất mát.
Hoài Từ nói: “Trong chốc lát sẽ có người tới quét tước nơi này.”
“Ngươi sẽ đến rừng hoa lê gặp ta chứ?” A Giáng quyến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xin-khuoc-tu-chuyen-nhan-gian/2936972/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.