A Kỳ có thai, sao ta có thể để nàng ấy sinh con cho người khác.
Ta mang theo thuốc và sắp xếp mọi thứ.
Ta tự tay pha thuốc và tận mắt chứng kiến tấm nệm đầy m.á.u được mang ra
Đông cung rộng lớn như vậy, thị vệ từ lâu đã được trưởng tỷ cố ý sắp xếp, căn bản không ảnh hưởng đến việc ta ra tay.
Trưởng tỷ không ở Đông cung thì đã sao, tâm Quý Cảnh Thịnh ở đâu, nơi đó chính là Đông cung.
Vẫn chưa đủ, ta muốn nhìn thấy A Kỳ đau khổ, ta muốn nàng nếm trải những đau khổ mà ta từng phải chịu đựng, như vậy chúng ta mới huề nhau.
Ta tận mắt nhìn thấy Thẩm đại học sĩ tự sát, nhìn A Kỳ quỳ trước linh cữu khóc đến thê thảm, nhìn nàng mất đi đứa con mà vẫn phải cố gắng tươi cười trước mặt Quý Cảnh Thịnh.
Ta cảm thấy hả hê, sự hả hê đan xen cùng nỗi đau.
A Kỳ, nàng đau khổ sao? Ta cũng rất đau khổ.
Ta dặn dò trưởng tỷ cùng Quý Cảnh Thịnh đến hành cung nghỉ mát, ta cố ý nửa đêm lẻn vào phòng A Kỳ, ta cố ý lấy tình cảnh thê thảm của Thẩm gia ra để kích động nàng.
Nàng khóc rất dữ dội, khóc đến khàn cả giọng, mười ngón tay bấu chặt vào lưng ta, giống như người c.h.ế.t đuối tuyệt vọng túm lấy cọng rơm cứu mạng.
Nàng bắt đầu khóc lóc cầu xin ta, ngay cả khi ta sỉ nhục nàng là kỹ nữ chốn lầu xanh, cũng vẫn khóc lóc cầu xin ta.
A Kỳ của trước kia, kiêu ngạo biết bao, vì sao lại trở nên như thế này?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-dinh-man-to-hanh/723632/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.