51.
"Hoắc Tuần! Hoắc Tuần! Huynh đừng đi!" Ta nằm bò trên tường thành, vừa khóc vừa hét, "Huynh quay lại đi! Hoắc Tuần!"
Nhưng hắn vẫn cầm chặt trường thương, đi sâu vào hoàng cung, chưa từng quay đầu lại. Trong cung có mấy vị đại thần đã vào trước, còn có vô số thị vệ canh giữ. Một mình Hoắc Tuần xông vào đó, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Mục đích của Cung vương… chẳng lẽ là muốn Hoắc Tuần đi chịu chết sao?
Ta quỳ xuống, quay sang cầu xin Cung vương: "Xin ngài! Cung vương điện hạ! Xin ngài tha cho huynh ấy!"
Cung vương mỉm cười nhìn ta một cái, chẳng hề động lòng. Cầu xin không được, ta đứng dậy muốn đuổi theo Hoắc Tuần, nhưng khi chạy đến bậc thang mới phát hiện phía dưới đã đứng đầy người của Cung vương.
Ta chậm rãi ngã khuỵu xuống đất, tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng Hoắc Tuần mỗi lúc một xa.
"Trịnh Ngự sử chính trực can gián, lại bị Thái tử sỉ nhục, chỉ đành lấy cái chết để chứng minh chí hướng!"
"Chúng ta là kẻ sĩ đọc sách, phải vì dân mà thỉnh mệnh, phải ôm chí lớn với thiên hạ, há có thể làm ngơ khi Thiên tử phạm sai lầm?"
"Thái tử vô đức vô năng, tàn hại trung lương, hoang dâm bạo ngược. Người như vậy, nếu một ngày kia được lên ngôi cửu ngũ, bách tính thiên hạ còn đường nào để sống?"
"Phải đó! Chúng ta đến trước cửa Thừa Đức ngồi tuyệt thực! Nếu Hoàng thượng không lập Thái tử khác, chúng ta quyết không đứng dậy!"
Từng tiếng gào thét phẫn nộ từ xa truyền đến, bước chân của vô số
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-dinh-nguyet-minh-nguyet-suong/1557209/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.