19.
Ta vội vàng kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, không kịp pha trà đã lập tức dâng ngay một chén nước ấm. Vừa bận rộn tay chân không ngừng nghỉ, vừa tỉ mỉ kể cho hắn nghe kế hoạch kiếm tiền từ món trân châu liên đông của mình.
Cắt một khối trân châu liên đông, thái thành những miếng nhỏ, rưới lên lớp đường đỏ ủ từ tối qua, rắc thêm vài hạt đậu mật, chút đường sơn tra, sau cùng lại rắc một muỗng hạt dưa cùng lát hạnh nhân.
Lời vừa dứt, một bát trân châu liên đông cải tiến đã bày ra trước mặt biểu ca. Biểu ca mặt không đổi sắc, xúc lên một muỗng rồi lại một muỗng… mãi cho đến khi bát nhỏ sạch trơn, chỉ còn lớp đường đỏ vương trên thành bát.
“Thế nào?” Ta mong chờ lời nhận xét từ biểu ca, tim bất giác đập nhanh hơn.
“Hương vị và cách làm đều mới mẻ.” Hắn liếc ta một cái, “Chỉ là khó mà lên được nơi thanh nhã.”
“Phù… Vậy là ta yên tâm rồi.”
Vốn dĩ, ta chỉ muốn làm ăn buôn bán với dân thường, nếu thật sự bước lên nơi thanh nhã, e rằng chẳng kiếm được món tiền này nữa. Ta vui vẻ trong lòng, nhưng biểu ca lại thở dài một hơi thật sâu.
“Bây giờ không còn bị ràng buộc trong Kinh thành, muội có thể đi đây đi đó, làm những việc mà bản thân yêu thích.”
“Hà tất phải lãng phí thời gian vào chuyện này?”
“Có những điều ta không tiện nói rõ, nhưng ta có thể bảo đảm với muội, tiền bạc không phải là điều muội cần lo lắng.”
Nụ cười trên môi ta dần thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-dinh-nguyet-minh-nguyet-suong/1557268/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.