Ta biết Chu Ngạn đã đi đâu.
Loạn ngũ vương, kết thúc bằng việc Quảng Lăng vương g i ế t c h ế t Thành Đô vương.
Mặc dù cuối cùng người lên ngôi là An vương Tiêu Cẩn Du, nhưng bọn họ đều biết, Quảng Lăng vương là một nhân vật nguy hiểm, điên cuồng, không thể giữ lại.
Lần này nếu thả hắn ta hồi phiên, chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Hoàng đế hạ mật chỉ, truy sát Quảng Lăng vương.
Nhưng Quảng Lăng vương là người thế nào, lúc tiến vào kinh thành mang theo đều là binh hùng tướng mạnh, mỗi người đều dũng mãnh phi thường.
Chuyến đi này của Chu Ngạn, nhất thời e là không thể trở về.
Chờ hắn trở về, ta đã sớm cáo biệt Đào thị, rời xa nơi này.
Đào thị hỏi ta đã suy nghĩ kỹ chưa, ta vô cùng kiên định gật đầu: "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta từ nhỏ đã đính ước với Trường An, được Chu gia che chở, một đường theo đuổi bước chân của huynh ấy, đã đi rất xa rất xa rồi."
"Trước đây là còn nhỏ tuổi, thân bất do kỷ, không thể suy nghĩ nhiều, hiện tại huynh ấy đã sống rất tốt, ta cũng nên vì bản thân mình mà tính toán một chút."
"Phu nhân, ta đã hai mươi tuổi rồi, con đường này đi tới, ngoảnh đầu nhìn lại, chưa từng sống cho bản thân mình, hiện tại ta muốn làm khúc gỗ của chính mình."
Đào thị mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe, vuốt ve đầu ta, nghẹn ngào nói: "Xuân Hoa, đi đi, thay ta đi ngắm nhìn non xanh nước biếc, cả đời này của ta, e là không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-hoa-con-vuong-van-me-hoa/915713/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.