N
hưng kể từ sau vụ tịch thu gia sản, đạo đức của ta cũng bắt đầu xuống dốc không phanh. Nhìn thấy khắp nơi là người c.h.ế.t cóng, lòng ta tê dại. Tổ mẫu mất, ta cũng không thấy đặc biệt đau lòng.
Trước kia, phụ thân từng định bán di nương để lấy tiền mua thuốc cho bà, lòng ta thậm chí còn thoáng oán giận – bà đã cao tuổi như vậy rồi, sao còn làm khổ chúng ta nữa?
Nghĩ lại, ta khinh bỉ sự vô tình của chính mình. Cuộc trốn chạy gian khổ này, không chỉ là đày đọa thể xác ta, mà còn là thử thách lớn đối với tinh thần. Ta nhận ra sự ích kỷ, vô liêm sỉ và thấp hèn của chính mình.
Dù ta đã cố gắng hết sức không quên đi điểm khởi đầu, không phụ lòng nơi mình đến, nhưng dường như ta cũng dần dần không thể kiểm soát được nữa. Ta không biết sau này mình sẽ trở thành người như thế nào. Điều này khiến ta rất sợ hãi.
Tổ mẫu cuối cùng cũng không qua khỏi năm mới này. Vì không có tiền an táng, tang lễ được tổ chức qua loa. Từ xa vọng lại tiếng pháo, một đứa trẻ nhà nào đó chạy qua phố, để lại tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Sau đó tiếng pháo ngày càng nhiều, mọi người bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên.
Từ ngày 20 tháng Chạp, nữ nhân đầu chọn ngày để ăn bữa cơm đoàn viên, phần lớn mọi người sẽ chọn vào đêm giao thừa.
Tiếng pháo vang vọng, phồn hoa như một giấc mộng.
Năm cũ qua đi, năm mới đến.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-lan/1182759/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.