Tứ di nương ngạc nhiên nhìn ta, vành mắt hơi đỏ.
"Cái gì?" Phụ thân giận dữ, trách mắng ta có tiền mà không đưa ra, để cả nhà chịu khổ.
“Xin lỗi á? Đừng hòng!”
Ta miễn cưỡng đứng dậy, lui ra ngoài cửa và nói: "Nếu phụ thân không xin lỗi, vậy con sẽ ném hết bạc cho người ngoài!"
Phụ thân không tin, xông lên kéo ta lại. Lần này mẫu thân, Tứ di nương đã che chắn trước mặt ta. Vương Bảo Bảo cũng bất ngờ đi tới, khoác tay ta, ngầm tuyên bố ủng hộ.
Đại di nương, Nhị di nương và Tam di nương cũng lặng lẽ đứng về phía ta. Nhìn thấy cảnh này, lòng ta vừa chua xót vừa ấm áp. Ta đưa ra điều kiện như vậy, chỉ là muốn trút giận mà thôi, chứ cũng chẳng nghĩ là sẽ thành công.
Cho dù phụ thân không xin lỗi, thì cuối cùng ta cũng sẽ đưa trân châu ra. Không ngờ mọi người không những không trách ta giấu tiền, mà còn đứng về phía ta.
"Các ngươi..."
Phụ thân kinh ngạc trợn tròn mắt, tức giận đến run người.
"Lật trời rồi! Khế ước bán thân vẫn còn ở chỗ ta đây!"
Ông hớt hải kêu la, tay thì sờ soạng n.g.ự.c áo, mặt mày tái mét. Nhìn bộ dạng đó của ông, ta liền hiểu ra, liền mỉa mai: "Khế ước bán thân á? Chắc là phụ thân bỏ chung với đống bạc, giờ mất cả chì lẫn chài rồi chứ gì!"
Mấy di nương nghe vậy thì sắc mặt cũng hơi biến đổi. Phụ thân liền hừ một tiếng: "Đừng có mà mơ! Không có khế ước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-lan/1182765/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.