Con phố này chỉ cách cửa hàng đồ cổ năm sáu phút đi bộ, nếu đi thẳng từ phía trước thì chưa đến mười phút. Vậy mà anh thà lái xe vòng vèo thêm hơn mười phút đường, cũng không muốn nghe những lời đàm tiếu có liên quan đến cô.
Có thể thấy là anh đã quyết tâm muốn vạch rõ giới tuyến với cô.
Tô Thanh Ý cũng thức thời không đến gần anh nữa, lặng lẽ đứng ngoài hiên đợi anh mở cửa.
Cô chỉ không ngờ lão Lưu cũng có mặt bằng ở đây. Trong lòng thầm tính toán tiền thuê nhà.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lục Cảnh Trần đã mở được ổ khóa sắt han gỉ trên cửa, gỡ xuống tấm ván cửa đang đóng chặt.
Dù Đại Đồng là một thành cổ, Tô Thanh Ý cũng đã rất lâu rồi chưa thấy qua loại cửa này, không khỏi nhìn thêm vài lần. Lục Cảnh Trần thì đã phủi đi lớp bụi bay lơ lửng trong không khí, đi vào trong phòng.
Trong phòng tối om.
Anh thử kéo công tắc đèn điện bên cạnh, kết quả không ngoài dự đoán, không có bất kỳ thay đổi nào.
Tô Thanh Ý đi theo anh vào trong.
Vừa vào đã không biết dẫm phải thứ gì, phát ra tiếng động rất nhỏ. Nương theo ánh sáng hắt vào từ khe hở của tấm ván cửa, có thể lờ mờ nhìn ra bên trong chất đầy đồ đạc cũ bị vứt đi.
Không biết có phải ảo giác của cô không, cô cảm giác nơi này lạnh hơn bên ngoài một chút.
Lục Cảnh Trần nhàn nhạt liếc cô một cái, chủ động bật đèn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788433/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.