Tuy Tô Thanh Ý không quen biết người phụ nữ này, nhưng vẫn gật đầu: “Dì là?”
“Căn nhà này cậu ấy cho cô thuê bao nhiêu tiền?” Người phụ nữ trung niên hỏi ngay, vẻ sốt ruột.
Tô Thanh Ý giơ hai ngón tay: “Chắc cũng gần ba vạn tệ nhỉ?”
“Cô điên rồi hả?” Người phụ nữ trung niên buột miệng: “Cô bỏ ra ba vạn tệ để thuê một cái cửa hàng như thế này á?”
Tô Thanh Ý lại chẳng thấy có vấn đề gì, cô nghiêng đầu ra vẻ suy tư: “Vậy dì là?”
“Tôi là thím Hai của nó. Trước kia tôi bảo nó để cửa hàng này lại cho thằng Hai nhà tôi làm ăn, thế mà nó nhất quyết đòi tiền thuê, lại còn đòi những hai vạn một tháng. Không phải tôi nói chứ, cửa hàng này mỗi tháng chưa chắc đã kiếm nổi hai vạn, hóa ra thằng Hai nhà tôi đi làm không công cho nó à?”
Người phụ nữ trung niên rõ ràng đã kìm nén rất lâu, hễ gặp ai là lại muốn người ta phân xử giúp.
Nhưng Tô Thanh Ý vừa nghe đã hiểu ngay. Bà ta có thể đến nhanh như vậy, chắc chắn là không muốn mặt bằng này bị thuê mất, xung quanh hẳn là có không ít tai mắt của bà ta. Tô Thanh Ý thực sự không muốn đôi co với bà, bèn kéo tay bà ta nói: “Thím ơi, sao thím không nói sớm? Sớm biết thím có mối quan hệ này, cháu thuê qua tay thím có phải mỗi tháng còn tiết kiệm được mấy ngàn không.”
“Cô nói xem sao cái giá này mà cô cũng thuê cho được…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788434/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.