“Ai?” Tô Thanh Ý lần này thì thực sự có chút giật mình, theo bản năng nhớ đến thân phận của anh.
“Đừng kêu, đừng kêu,”Dĩ nhiên Tạ Lam cũng biết hồi đi học mọi người không ưa Giang Cảnh Dã đến mức nào, hồi đó cô cũng không ít lần cùng Tô Thanh Ý nói xấu cậu ta, nhưng cô cũng biết không giấu được Tô Thanh Ý, bèn thẳng thắn nói: “Trước đây, lúc mời gọi đầu tư cho khu thương mại mới này, Giang Cảnh Dã đã giúp đỡ không ít, tớ thế nào cũng phải qua mời người ta một ly chứ.”
Tô Thanh Ý thấy bộ dạng lén lút của cô bạn, cũng bất giác hạ thấp giọng: “Anh ta ở đâu cơ?”
Tạ Lam chỉ về phía sau.
Tô Thanh Ý còn chưa kịp nhìn rõ, Tạ Lam đã khom người đi ra ngoài.
Tô Thanh Ý không khỏi nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cô ấy, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đang dựa vào lưng ghế gỗ, ngón tay đang mân mê chuỗi hạt thờ ơ đặt trên tay vịn, cả người toát lên vẻ lười biếng mà thanh cao, quý phái.
Lúc này, có người bên cạnh gọi tên cô, cô đột nhiên hoàn hồn: “Hửm?” “Tạ Lam ra ngoài làm gì thế?”
Tô Thanh Ý cũng không biết giải thích thế nào.
Chỉ có thể thu hồi tầm mắt nói: “Hình như gặp bạn bè, đi chào hỏi một chút.”
Đối phương “ờ” một tiếng rồi cũng không hỏi thêm nữa.
Tô Thanh Ý cũng không tiện tiếp tục ngoảnh đầu lại nhìn, nếu không tất cả mọi người sẽ biết Tạ Lam đi mời rượu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788435/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.